[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 42: Không biết thân biết phận




Thiên Hồng Quốc hân hoan chào đón vị công chúa thất lạc bao năm trở về, bất quá Hoàng Hậu không nỡ bỏ rơi Thiên Tử Ninh thành ra tự nhận bản thân là người đã hạ sinh ra hai nàng. Sự thật thì thân phận Thiên Tử Ninh vẫn còn là một ẩn số. Bởi chẳng ai biết ngày xưa kẻ nào đã làm ra cái loại sự tình này, Song Ngư nói có lẽ sư thúc Song Tịnh của y biết được điều gì đó. Bởi vì, chính sư thúc đã dàn dựng tất cả chuyện này, đưa ra gợi ý để hai người bọn họ tìm được đến đây.

Thân phận Bạch Dương thì đã rồi, Song Ngư vẫn chưa tìm được gì. Bảo Bình những ngày qua cũng không đi đâu, chỉ ở tại Thiên Hồng Quốc với cái lý do Thiên Bình không khỏe, y cần tìm thuốc để chữa trị cho nàng.

Song Ngư gửi thư về Song Thương giáo, một tháng sau nhận lại lời hồi âm là sư thúc đã xuất sơn khá lâu vẫn chưa quay trở về. Và có thể sẽ chẳng bao giờ quay về nữa, bảo Song Ngư đừng có tìm sư thúc làm chi. Kiếp này coi như hết nợ nần nhau rồi. Vừa đọc xong, Song Ngư bặm môi: "Bút tích này của sư thúc mà? Sao sư thúc lại...?"

Đứng bên cạnh, Bạch Dương bĩu môi: "Ngươi với sư thúc ngươi đúng là dở hơi như nhau!"

Y nheo mắt nhìn nàng: "Nàng có ý gì?"

"Ta chẳng có ý gì cả." Nàng thong thả đi đến bên ghế, nhịp bốn đầu ngón tay lên bàn gỗ, nghi hoặc: "Có khi nào Thiên Tử Ninh là hài tử của sư thúc ngươi?"

Song Ngư sờ cằm: "Theo ta biết thì, sư thúc đoạn tụ."

"Hừ!" Bạch Dương bắt chước bộ dạng sờ cằm, biểu tình thương tiếc: "Thật oan trái!"

Theo nàng nhớ thì, Song Tịnh sư thúc quả là nam nhân thoát tục tựa thiên tiên, khí chất cao ngạo (cao quý và ngạo mạn), ngũ quan tinh xảo. Vậy mà đi làm đạo trưởng trừ yêu bắt ma, lang bạt khắp nơi.

Đang trôi theo dòng suy nghĩ, chợt cơn gió lạnh ùa đến thổi bay lá thư mỏng manh trên bàn xuống chiếc hồ bên ngoài phòng. Bạch Dương - Song Ngư đuổi theo, y nhảy xuống hồ nhặt lá thư đã ướt đẫm. Gió lại lùa qua, bỗng Bạch Dương nắm lấy cổ tay Song Ngư, nghiêng đầu nhìn như kiểu khám phá được gì đó: "Này, ngươi xem kìa!"

Song Ngư cũng nhìn theo, những con chữ trên giấy kỳ diệu thay có thể tách ra được rơi xuống rồi hòa vào không khí, tan theo làn gió. Trên tờ giấy ấy hiện nên những đường nét bút không có màu sắc. Bạch Dương bảo: "Mau đi lấy mực đến đây cho ta."

Nàng đặt tờ giấy ướt lên bàn, mực đưa tới, nàng nhanh nhảu đổ cả đống mực lên giấy. Song Ngư không kịp chặn lại hành động đó, nhưng cũng nhờ vậy mà dòng mực đen loang theo nước, phủ lên từng đường nét trong suốt kia, tạo thành câu trả lời cho điều bí ẩn mấy lâu nay.
Bạch Dương đọc: "Bạch Dương được ta nhặt dưới suối, đặt vào nhà của đôi vợ chồng người Tham Quyến, nếu như không phải vì có cơ sự ta nhất định cưu mang. Song Ngư, thân phận cao quý đồng thời cũng là điềm dữ, năm đó mẫu thân con hạ sinh con rất khó, biết mình không qua khỏi nên đã nhờ ta đưa con rời khỏi Cát Bình Quốc. Tránh khỏi họa sát thân, dù mỗi năm qua ta duy trì được mệnh con, thế nhưng không thể tránh khỏi số trời. Con mang trọng bệnh, vốn đã chết từ lâu, nhờ vào linh đan trăm năm duy trì đến hiện tại. Nhanh chóng tìm người chấp nhận hy sinh thay máu cho con. Ta xin lỗi, vì ta còn nợ một người ân tình không thể đổi mạng. Sư thúc viên tịch đừng đau buồn, cũng đừng trở về Song Thương giáo. Ta biết con sẽ làm nên việc lớn. Tái bút sư thúc Song Tịnh."

Đọc đến cuối thư, nàng quay sang nhìn Song Ngư: "Ngươi có bệnh?"

Song Ngư sờ khắp người: "Ta cảm thấy bản thân rất khỏe, không sao cả!"

"Hừ!" Nàng hừ lạnh rồi bỏ ra ngoài, tìm Thiên Tử Hoàng.

Thiên Hồng Quốc có một loại hoa rất kỳ lạ, dù không trị được bệnh nhưng có thể khắc chế độc tính trong người đến mức thấp nhất. Hầu như xua tan hết mọi cơn đau mà người đó phải chịu, kéo dài thời gian sống, cũng như cho thêm cơ hội tìm ra phương thuốc thật sự để chữa trị. Loài hoa ấy không ai biết nó mọc ở đâu trong Thiên Hồng Quốc ngoại trừ những người đứng đầu. Và sự tình về loài hoa ấy cũng nằm ở truyền thuyết được đời đời lớp lớp thế hệ lưu truyền qua tai, ai biết được nó thật sự tồn tại hay chỉ là lời đồn thổi.

Lúc nàng đến xin Thiên Tử Hoàng và nói về nội dung trên bức thư đó cho y nghe, y bảo nàng đợi. Lúc sau xuất hiện cùng chiếc túi hoa thơm thoang thoảng rất dễ chịu. Y nói: "Mang về đưa cho y, bao giờ mùi thơm dứt thì báo ngay cho ta."

"Tạ ơn hoàng huynh!"

Nàng cầm túi thơm vội vã chạy về cung của mình, trao túi thơm cho Song Ngư không quên căn dặn lại lời Thiên Tử Hoàng. Song Ngư nhận túi thơm, biểu tình chẳng có chút vui vẻ. Hình như y đang trầm tư điều gì đó.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Song Ngư quay sang Bạch Dương: "Bảo Bình huynh là Nhị Hoàng tử Cát Bình Quốc, có khi nào... ta là..."

Bạch Dương đập bàn: "Quá rõ ràng rồi! Ngươi và cái tên Bảo Bình ấy có nét tương đồng không nhiều cũng ít đấy, ta đã nhìn ra ngay từ lần đầu mà." Nàng ngồi xuống. "Ngươi có định đi nhận người thân không?"

"Có chứ!" Song Ngư đứng phắt dậy, nét mặt dãn ra, lòng có vẻ nhẹ nhõm hơn, nhét túi thơm vào ngực rồi phóng ra ngoài như mũi tên lướt gió, để lại Bạch Dương đứng yên một chỗ không ngừng tặc lưỡi.


timviec taitro


Vừa hay lúc đó Nam Cung Mễ Tình tiện đường ghé ngang. Vì nàng ta biết Bạch Dương mới là công chúa thật sự, lấy lòng Bạch Dương để dễ dàng tiếp cận Thiên Tử Hoàng hơn. Song Ngư đi rồi, Nam Cung Mễ Tình bước vào, đầu vẫn còn nhìn theo hướng y rời đi, miệng lẩm bẩm gì đó.

Bạch Dương nghiêng đầu: "Đến đây làm gì vậy?"

Nam Cung Mễ Tình cười rạng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Bạch Dương, làm bộ dáng nũng nịu: "Ta nhớ ngươi nên mới chạy đến đây thăm đấy!"

Bạch Dương nhếch mép, đưa ngón trỏ đặt lên giữa ấn đường nàng ta dứt khoát đẩy mạnh: "Làm như không ai biết ngươi tiếp cận ta vì hoàng huynh vậy!?"

Nam Cung Mễ Tình cười xòa không đáp, buông vòng tay xoa trán.

Bạch Dương hỏi: "Thế hôm nay lại có chuyện gì sao?"

Nam Cung Mễ Tình đáp: "Hôm qua ta nghe nói Thiên Tử Ninh chuẩn bị tín vật chọn phò mã. Còn ngươi đã chuẩn bị chưa?"

Bạch Dương: "Ta vẫn chưa muốn gả đi."

Nam Cung Mễ Tình: "Ngươi phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ bị Thiên Tử Ninh cướp mất nam nhân đấy. Ta nghe nói nàng ta đã dõng dạc tuyên bố chỉ gả cho một mình Song Ngư."

Bạch Dương híp mắt nhìn Nam Cung Mễ Tình: "Lời ngươi nói là thật?"

Nam Cung Mễ Tình ra vẻ vô tội, không liên quan, nhún vai: "Ta không biết nhưng ta không rảnh đi bịa đặt chuyện không đâu."

"Hừ!" Bạch Dương hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cổ tay Nam Cung Mễ Tình kéo đi: "Dám tranh giành người với ta, đúng là tốt số quá nên không biết thân phận mình là ai rồi!"