100 Cách Cưng Vợ

Chương 207: Thật Mệt Mỏi Khi Hôn Người Cao Như Vậy




CHƯƠNG 207: THẬT MỆT MỎI KHI HÔN NGƯỜI CAO NHƯ VẬY

Sau khi cuộc họp thường niên kết thúc, ba ngày nữa là đến ba mươi tết, Đào Ly Hinh hối thúc cô trở về nhà, đây cũng là phong tục của nhà họ Thẩm trong nhiều năm qua, mỗi người cuối năm đều phải ở trong nhà.

Thẩm Dĩnh đi theo Lục Hi về biệt thự thu dọn đồ đạc, hai người vẫn chưa chính thức chào hỏi người trong nhà, Thẩm Dĩnh cũng không tiện đưa Lục Hi về, nhưng không ngờ Lục Hi đã sớm để Trịnh Tinh Cung chuẩn bị quà tết.

Có những sản phẩm điện tử mới nhất cho Thẩm Tri Lịch, còn có đông trùng hạ thảo cùng các loại thuốc bổ quý khác đưa cho Đào Ly Hinh, to to nhỏ nhỏ đựng đầy một cốp xe phía sau.

Thẩm Dĩnh đột nhiên cảm thấy hành trình về nhà hơi nặng nề: “Nếu không anh giữ lại một chút đi, nó hơi nhiều quá…”

"Nhiều sao?" Lục Hi liếc mắt nhìn, lắc đầu: "Chủ ý ban đầu của anh là muốn lấy mỗi thứ hai phần, Trịnh Tinh Cung khuyên anh nói không cần như vậy."

Trong lòng Thẩm Dĩnh im lặng giơ lên một ngón tay cái cho Trịnh Tinh Cung, lời khuyên của anh ta rất tốt.

"Em là về nhà ăn tết chứ không phải đi tặng quà, anh tặng nhiều như vậy mẹ em lại đi cho những người khác.” Bọn họ đều là gia đình bình thường, không quan tâm nhiều như vậy, quà cáp nhiều ngược lại khiến cho bọn họ cảm thấy không được tự nhiên.

Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh cũng không phải người tham lam, nhận những món quà quý giá như vậy trong lòng họ cũng sẽ cảm thấy áp lực.

Lục Hi lại không cảm thấy có vấn đề gì, anh tặng quà cho bố mẹ vợ tương lại không phải là điều đương nhiên hay sao?

Nếu không phải sợ Thẩm Dĩnh cảm thấy không được, anh đã nghĩ đến chuyện mua một căn nhà nhỏ cho hai người bọn họ ở gần đây.

Sau khi đồ đạc đều đã chuyển lên xe, Lục Hi để lái xe tiểu Lưu đi trước, anh tự mình lái xe đưa cô về.

Tết nguyên đán đang tới gần, người lao động bên ngoài thành phố J đều về quê ăn tết, đường phố vốn ùn tắc bây giờ lại rất ít xe cộ qua lại, nhưng cho dù là quãng đường rất thông suốt, Lục Hi vẫn lái xe với tốc độ rất chậm chạp, tốc độ xe ổn định khoảng bốn mưới kilomet trên một giờ, nghĩ đến một lát nữa sẽ phải tách nhau ra, anh không thể đạp mạnh chân ga xuốn được.

Thẩm Dĩnh thực sự không thể nhìn nổi nữa, buồn cười liếc nhìn anh: “Anh nhanh lên đi, mẹ nói đợi em về ăn trưa.”

Cứ lái xe với tốc độ này, có thể đến một giờ chiều cô cũng không kịp đến nhà.

Lục Hi không thèm quan tâm cô, ánh mắt đối diện với nụ cười của cô, luôn có cảm giác như đang thả dê về núi.

"Về nhà vui vẻ như vậy sao?” Một mình anh tâm trạng suy sụp, còn cô thì rất vui vẻ, vừa nghĩ tới điều đó, trong lòng người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo liền cảm thấy không thở được.

Thẩm Dĩnh biết anh một mình ăn tết, cũng không muốn chọc giận anh, lựa những lời anh thích nghe, nói: “Anh đừng buồn, sau này nói không chừng anh còn phải đến nhà em ăn tết.”

Quả nhiên, lời nói vừa thốt ra, sắc mặt người đàn ông dễ chịu hơn một chút.

Thẩm Dĩnh có chút bất lực, trước đó luôn cảm giác tính khí của anh rất khó hòa đồng, sau khi tiếp xúc lâu ngày mới phát hiện ra, anh là một người rất dễ dụ.

"Chờ em trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho anh.”

"Mang cái gì?" Dáng vè biểu lộ rất khinh thường nhưng thật ra trong lòng lại rất mong đợi.

"Lạp xưởng, hoa quả khô nhà em tự làm, khô gà…có cái gì thì sẽ mang cho anh cái đó.” Thẩm Dĩnh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu anh một cái, không dám dùng sức sợ ảnh hưởng việc lái xe của anh: “Đừng buồn, em sẽ cố gắng về sớm cùng anh.”

"Cùng anh?" Lục Hi xùy một tiếng: “Đầu năm em còn phải trực ca, là em quay lại cùng anh hay quay lại làm việc?”

Thẩm Dĩnh không ngờ anh còn nhớ chuyện vụn vặt này, hờn dỗi nói: “Trời ơi, mùng ba em trở về cùng anh được không? Sớm hơn hai ngày, mùng hai đến nhà người thân một chút, buổi sáng mùng ba sẽ đến.”

Lục Hi tính toán thời gian: "Mùng bốn em tới đi.”

Thẩm Dĩnh chớp mắt mấy cái, còn tường mình nghe nhầm, vậy mà anh lại chủ động trì hoãn, thật kỳ lạ.

"Mùng ba anh có việc sao?”

"Ừm, ba ngày đầu tiên anh đến hải đảo cùng Bùi Dục.”

Hải đảo???

Thẩm Dĩnh vô thức nghĩ đến vị trong nhà kia: “Vậy Giang Sở Tinh thì sao?”

"Cô ta có Dì Lý trông nom, cho dì Lý gấp năm lần lương để bà ấy tối mùng một tới sớm.”

Thẩm Dĩnh cũng nhíu mày theo anh: “Thì ra là anh đã sớm tính toán trước, cũng không nói cho em biết.”

"Nói với em thì em có thể đi cùng với anh không?”

Thẩm Dĩnh bĩu môi, được rồi, cô xác thực là không thể đi.

Cô chua chát thở dài nói: “Haizz, kẻ có tiền thật tốt, ăn tết muốn đi đâu chơi thì đi đó chơi, không giống những người dân nhỏ bẻ như chúng ta, tết nhất cũng phải chạy ngược chạy xuôi mệt mỏi như vậy…”

Nét mặt Lục Hi đang nghiêm túc kém chút nữa bị kéo căng, nghe thấy cô đang trêu ghẹo mình, giả vờ như muốn vặn eo của cô: “Ngứa da có phải không?”

Thẩm Dĩnh bị hùa dọa đến mức cả người đều dán lên cửa xe: "Đừng đừng đừng, em sai, em sai."

Suốt quãng đường cười cười nói nói, lúc xe dừng ở tiểu khu phố Hồng Uyển cũng gần đến mười hai giờ ba mươi, Thẫm Dĩnh lấy đồ đạc từ trên xe xuống, lái xe không có ở đây, Lục Hi cũng không tiện lên lầu, một mình cô cầm mười mấy cái túi giống hệt như một cái móc.

"Em đi lên, anh trở về nhanh đi."

Lục Hi đứng một mình ở cổng không nhúc nhích: “Anh nhìn em lên sau đó sẽ rời đi.”

Thẩm Dĩnh thấy anh kiên trì như vậy, liền tự mình đi vào trong, bước lên được một nửa bậc thang lầu một, quay đầu nhìn lại vẫn thấy anh đứng một chỗ không hề không nhúc nhích.

Thẩm Dĩnh bỗng nhiên cảm thấy không nỡ, bản thân cô về nhà ăn tết vui vẻ, anh về đến nhà thật sự rất lạnh lẽo, bây giờ còn phải nhìn bóng lưng của cô, một mình buồn khổ.

Không được!

Không thể chịu đựng được!

Cô đặt đồ đạc trên bậc thang, quay người xuống lầu bước thật nhanh đến trước mặt anh, sau khi đối diện với ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, cô nhón chân ngửa đầu hôn lên đôi môi của anh một cái, khiến anh cảm thấy vô cùng bối rối.

Anh hiếm khi lộ ra biểu cảm bối rối như vậy, Thẩm Dĩnh mỉm cười, sau đó lặp lại động tác vừa rồi một lần nữa: “Thưởng cho anh!”

Rốt cuộc anh cũng không nhịn được phải bật cười, đôi mắt ngập tràn xúc động, cuối cùng truyền sang người cô: “Cứ như vậy thôi sao?”

Sống chung cùng nhau một thời gian dài, một ánh mắt, một giọng nói đều có thể hiểu được đối phương muốn gì, nghe anh nói như vậy, Thẩm Dĩnh nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có người nào liền sáp lại gần ôm lấy cổ anh.

Lục Hi phối hợp cúi người một chút, không để cô quá tốn sức, môi lưỡi dây dưa, lưu luyến không rời những vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, tất cả các loại cảm xúc được biến thành cảm giác đơn giản này, đáy lòng yên ả bị khuấy động thành đủ loại cảm xúc rung động.

Một nụ hôn kết thúc, ngón chân của Thẩm Dĩnh gần như bị chuột rút, cô cười lẩm bẩm một câu: “Thật mệt mỏi khi hôn người cao như vậy!”

"Không sao, ở trên giường sẽ không mệt." Anh dùng mũi thân mật cọ cọ vào cô, nói những lời không đứng đắn.

Thẩm Dĩnh vẫn còn đang nói chuyện cùng anh, ánh mắt nhìn về phía sau thấy chị gái đang tới, vội vàng buông tay ra, không tự nhiên ho khan một tiếng, chờ chị gái đi qua mới mở miệng nói: “Anh đi nhanh đi, em nhìn anh rời đi sau đó sẽ lên nhà.”

Lục Hi vừa muốn mở miệng từ chối, Thẩm Dĩnh đã mở miệng trước: “Anh đi đi, nếu không em không đành lòng.”

Cô cười đứng trước của tòa nhà, phía sau là cánh cửa đã cũ kỹ, ánh nắng giữa trưa chiếu lên trên người cô, nụ cười kia rơi thẳng vào đáy lòng khiến cho người ra nghĩ tới bốn chữ ‘năm tháng tốt đẹp’.

Lục Hi hơi nghiêng đầu cười, cố nén lại xúc động muốn bắt cô trở về, quay người mở cửa lên xe.

Truyện convert hay : Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Quá Sẽ Sủng