100 Cách Cưng Vợ

Chương 118: Dù Chân Trời Góc Bể Cũng Phải Tìm Được Cô




CHƯƠNG 118: DÙ CHÂN TRỜI GÓC BỂ CŨNG PHẢI TÌM ĐƯỢC CÔ

Cặp mắt sắc bén của người đàn ông trừng lớn mấy phần, thần sắc lập tức ngưng lại.

“Vừa nãy tổng giám đốc Lưu gọi tới, nói rằng hôm nay cô Thẩm không đi làm, gọi điện cũng không liên lạc được…” Trịnh Tinh Cung còn chưa nói xong, điện thoại trên tay đã bị Lục Hi cướp đi.

Anh vừa nghe vừa đi về phía phòng làm việc: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Chuyện này nên là tôi hỏi anh mới đúng chứ? Thẩm Dĩnh hôm nay không đi làm, vốn còn cho rằng cô ấy đến muộn, giờ này vẫn chưa đến là có chuyện không bình thường, theo tính cách cô ấy không phải người sẽ làm ra chuyện này, cậu gọi điện hỏi cô ấy xem?” Lưu Sinh Yên còn cho rằng hai người cãi nhau, giận dỗi nhưng cũng không cho là thật.

Đầu Lục Hi vì câu này mà ong ong, vì sáng nay khi anh gọi cho Thẩm Dĩnh cũng không tìm được cô.

“Tôi biết rồi.” Tít một tiếng liền cúp máy.

Lục Hi mở hệ thống định vị điện thoại mình, định vị ra vị trí điện thoại Thẩm Dĩnh, hiển thị là ở biệt thự Ngự Cảnh Viên.

Nhận được tin này, sắc mặt người đàn ông càng thêm khó coi, nếu như cô ở nhà chắc chắn sẽ không thể không nghe điện thoại, cho nên chỉ có một khả năng… cô không cầm điện thoại ra khỏi nhà.

Bọn họ không cĩa nhau, thậm chí cũng không xảy ra chuyện gì không vui, vì sao Thẩm Dĩnh lại đột nhiên ‘mất tích’?

Hay là nói trong hai ngày nah không ở nhà đã xảy ra chuyện gì?

Suy đoán, hoài nghi, các loại khả năng xoay quanh trong đầu, lần đầu tiên Lục Hi được nếm thử cảm giác vô lực sâu sắc này.

Cuộc họp kết thúc, công việc liên tiếp, lập tức đặt vé máy bay về thành phố J chuyến sớm nhất.

Máy bay hạnh cánh, không khí lạnh tràn xuống, thành phố J lạnh hơn thành phố Q gần bảy, tám độ. Lục Hi khoác áo khoác đi ra từ lối VIP lên xe.

Trịnh Tinh Cung thấy người đàn ông đã hai ba ngày không nghỉ ngơi đầy đủ, không nhịn được khuyên: “Tổng giám đốc Lục, ngài lên xe chợp mắt một lát đi.”

Người này chỉ hơi gật đầu, tỏ ý mình đã nghe thấy rồi nhưng lại không hề có ý ngủ.

Xe khởi động, ánh đèn mờ ảo trên trần xe chiếu xuống, chiếu thẳng lên ngủ quan sắc bén của người đàn ông, trên ngũ quan anh tuấn nhiễm một tia cô đơn không nói nên lời.

Không khí dường như ngưng đọng, Thẩm Dĩnh có ý nghĩa như nào với Lục Hi, trong lòng Trịnh Tinh Cung rất rõ, bây giờ cô đột nhiên mất tích, đến anh ta cũng đổ mồ hôi: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta có nên tìm bạn bè ở cục cảnh sát giúp tìm cô Thẩm không?”

Người đàn ông chớp đôi mắt thâm thút: “Tạm thời chưa cần, về nhà trước đã.”

Ngón trỏ thon dài tuỳ ý đặt trên ghế dựa hơi cử động, anh hy vọng sau khi về nhà có thể lập tức nhìn thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, nhất định, phải để anh nhìn thấy.

Xe từ sân bay đi về biệt thự Ngự Cảnh Viên, mất hơn một tiếng đồng hồ, xe chạy vào đại viện, không đợi tài xế xuống xe thay anh mở cửa, người đàn ông đã không đợi được nữa bước ra ngoài.

Trịnh Tinh Cung và tài xế không tiện đi theo, nhìn bước chân Lục Hi gấp gấp đi vào biệt thự, năm phút sau lại thần sắc ngưng trọng đi ra.

Tim Trịnh Tinh Cung trầm xuống, biết cô Thẩm không ở nhà.

Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trống rỗng lạnh lẽo của người đàn ông, đột nhiên mỉm cười, chỉ là nụ cười này lại khiến người khác sợ hãi: “Không ở nhà.”

Mấy chữ này dường như đã rút sạch toàn bộ sức lực toàn thân anh.

Anh không phải người yếu đuối, chỉ có chuyện của Thẩm Dĩnh mới khiến anh mất khống chế như vậy.

Trịnh Tinh Cung thấy vậy trong lòng khó chịu, cũng lo lắng, lấy điện thoại muốn liên lạc tìm người, còn chưa gọi được đã nghe thấy tiếng ‘bộp’ truyền tới từ bên cạnh.

Người đàn ông hung hăng nện một quyền lên thân xe, nghe thôi cũng thấy đau, Trịnh Tinh Cung tiến lên một bước lập tức đỡ lấy tay anh: “Tổng giám đốc Lục!”

Hô hấp Lục Hi có chút trầm, hoảng hốt không thôi, mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, trong lòng có trăm nghìn ý nghĩ, ý nghĩ mãnh liệt nhất chính là mau chóng tìm được cô.

“Để Trương Cục tìm người, bây giờ, lập tức.”

“Rõ.”

Một đường không nghỉ ngơi, xe chạy thẳng tới cục công an của thành phố J, Trương Cục đích thân ra đón, hơn nữa trong tay còn có thời gian thực về tin tức thẻ căn cước của Thẩm Dĩnh, đưa cho anh.

Chiều nay, chuyến bay đến thành phố H, dùng tên thật mua vé.

Lục Hi nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính thời gian, bây giờ cũng đã tới rồi.

“Tin tức về khách sạn thì sao?”

“Tạm thời vẫn chưa tra được ở đâu, hoặc cô Điềm ở cùng người khác, hoặc là cô ấy không dùng tên thật đăng ký.”

Nghe vậy, chút đầu mối đó cũng bị cắt đút, mặc dù ây giờ thủ đoạn rất phát triển nhưng không tránh khỏi phải có tin tức đăng ký mới có thể tìm được người, nếu không ở thành phố H chính là mò kim đáy bể.

Lệ khí trên người Lục Hi sắp không khống chế được, châm điếu thuốc đặt lên môi, sắc mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, đến cả Trương Cục ngồi bên cạnh anh cũng không dám nhiều lời.

Thẩm Dĩnh mất tích, không có bất kỳ nguyên nhân hay lý do gì, điều này khiến anh có một cảm giác sợ hãi toàn thân rời rạc, thậm chí anh còn không biết nên đi đâu tìm cô.

Tất cả cảnh sát trong phòng không ai dám nói gì, không dám chọc giận người đàn ông toàn thân đầy sát khí này.

“Tổng giám đốc Lục, vậy chúng tôi sẽ dùng phương pháp loại trừ, nếu có tin tức lập tức báo cho ngài, ngài về trước đợi đi, chúng tôi ở đây hết cũng không có tác dụng, còn không bằng chúng tôi mau chóng làm việc.” Trương CỤc không nhịn được bầu không khí trầm trọng trong phòng làm việc, bèn cười nói.

Lục Hi dập tắt điếu thuốc hút được một nửa trong tay rồi quay đầu lại, trong ánh mắt mọi người ấn vào gạt tàn thuốc, tiếng vang ‘xèo xèo’ nhỏ xíu khiến mọi người đều thở nhẹ ra.

Anh đứng dậy, trong động tác cũng để lộ hàn khí, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.

Trịnh Tinh Cung dặn dò Trương Cục: “Làm phiền Trương Cục rồi, có tin tức gì nhất định phải báo cho chúng tôi.”

“Khách khí rồi.”

Sau khi ra khỏi cục cảnh sát, Lục Hi trực tiếp lái xe về biệt thự Ngự Cảnh Viên, một dãy biệt thự lớn chìm trong một mảng đen kịt, trong phòng không bật đền, từ bên ngoài nhìn vào dường như hoà làm một thể với bóng đêm xa xa.

Người đàn ông mở cửa xe ra ngoài, đôi chân thon dài đi tới trước cửa, ngón tay ấn lên khoá cửa để mở, chào đón anh là một căn phòng tối đen.

Thẩm Dĩnh đi quá đột ngột, anh không có chút chuẩn bị cho nên bây giờ đến vào phòng cũng khó khăn.

Đấu tranh một lát cuối cùng vẫn vào, đóng cửa, bật đèn, ánh đèn lập tức chiếu rọi khắp phòng khách, nhưng lại thiếu đi bóng dáng ấm áp kia.

Môi mỏng người đàn ông mím chặt, cúi đầu thay giày đi lên phòng ngủ tầng hai.

Thiếu mấy bộ quần áo, túi cũng không ở đây, giấy tờ quan trọng và hành lý đều không thấy cùng cô, cô đã có kế hoạch rồi rời khỏi đây.

Đi vào phòng tắm, khăn tắm hồng nhạt của cô vẫn còn treo trên đó, cúi người đi tới, trên đó vẫn còn hương thơm sạch sẽ trên người cô.

Lục Hi quyến luyến ngửi, cảm xúc đè nén trong người cũng bị mùi hương quen thuộc này câu dẫn, đôi mắt bỗng nhiên mở lớn, bên trong còn có tia máu vì mệt mỏi mà có, giật mạnh chiếc khăn trong tay dường như như vậy là có thể nắm được cô gái không thấy kia.

Là từ lúc nào muốn rời khỏi anh?

Sau khi vụ kiện tụng ly hôn kết thúc, đạt được mục đích cho nên không để ý gì rời đi?

Lục Hi cười lạnh một tiếng, nhiệt độ trong đáy mắt dần mất đi thay vào đó là sự băng lãnh doạ người, đốt ngón tay phát lạnh vì dùng sức mà phát ra tiếng kêu ‘răng rắc’, anh nhìn vào gương dường như có thể thông qua gương nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Những thứ anh chắc chắn, tin chắc, cho rằng sẽ không mất đi lại đang từ từ trở thành sự thật, vô lực, sốt ruột, lần đầu tiên bị sự khủng hoảng quét sạch tất cả các giác quan, khiến anh gần như chết chìm trong cảm xúc đáng sợ này.

Truyện convert hay : Cuồng Phi Ở Thượng: Tà Vương Một Sủng Rốt Cuộc