Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 46




Giang Tục chen vào giữa Tiết Sênh Dật và Lâm Tây, chặn tầm mắt Lâm Tây lại.

Lâm Tây có chút quẫn bách, lúng ta lúng túng ngẩng đầu nhìn bóng lưng dày rộng của Giang Tục, hai người chênh lệch khá nhiều, cùng với việc mặc trang phục thi đấu giống nhau, đều làm cô sinh ra vài phần cảm giác vi diệu.

"Đừng náo loạn." Lâm Tây đẩy đẩy Giang Tục, sau đó nói với Tiết Sênh Dật một câu: "Nói hưu nói vượn cái gì, trận đấu sắp bắt đầu rồi."

Tiết Sênh Dật dùng ngón tay sờ cằm, thấy mặt Giang Tục nghiêm túc, trong mắt thoáng lên một trò đùa giảo hoạt.

"Tôi chỉ đùa chút thôi." Tiết Sênh Dật cười ha ha: "Giang Tục cũng có lúc nông cạn như vậy."

Hai người cứ như vậy tụ nhiên nói về Lâm Tây, Lâm Tây dù là da mặt dày, cũng có chút không nhịn được, hắng giọng hô một tiếng: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, đừng náo loạn nữa."

Giang Tục ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tiết Sênh Dật một cái, nhép nhép khóe môi: "Đừng cho là tôi cho phép cậu làm như vậy."

Tiết Sênh Dật vặn người kéo gân cốt, có một tia khát vọng chiến thắng và quyến luyến thoáng qua trong mắt với cuộc thi, cậu nói với giọng khẳng định: "Ở cuộc thi này, tôi mới là vua."

...

Nhìn Tiết Sênh Dật lấy lại ý chí chiến đấu, Lâm Tây cảm khái ngàn vạn.

Ba người cùng nhau đi về phía vạch xuất phát, Lâm Tây cảm thấy mỗi một bước đều vô cùng có ý nghĩa.

Tiết Sênh Dật đi lâu như vậy, Lâm Tây vốn cho rằng cậu ta sẽ trốn tránh, nhưng cuối cùng không chỉ trở lại, còn hạ quyết tâm thi đấu.

Trên người Tiết Sênh Dật mặc trang phục thi đấu nhìn qua rất oai phong, Lâm Tây phảng phất có thể tưởng tượng ra tư thái của cậu trong các cuộc thi trước.

Cậu ta có thể chiến thắng bản thân, dũng cảm mà đối diện với bản thân, điều này đã là bước tiến lớn nhất rồi.

Trong cuộc sống rất nhiều chuyện đều là như thế này, có lẽ không thể thay đổi kết quả cuối cùng, nhưng ít nhất hòa tan được nỗi tuyệt vọng.

Một cuộc thi Marathon không thể chữa trị bệnh của Tiết Sênh Dật, nhưng có thể làm cậu ta lại một lần nữa đối mặt với bản thân, nhưng có thể khơi lại những điều tốt đẹp khi xưa. Như vậy, tất cả đều có ý nghĩa.

Rất giống việc cô sống lại, có lẽ chỉ có thể trải qua cuộc sống thường nhật như trước, nhưng với trí nhớ này, đều là tài sản tốt đẹp nhất trong đời cô.

Súng lệnh vang lên, vận động viên rời điểm xuất phát. Mọi người nối đuôi nhau chạy.

Hàn Sâm vẫn luôn bị giáo viên giữ lại nay đã được tự do, chạy đi rất nhanh. Tinh lực của cậu ta vô cùng tốt, chạy qua cạnh Giang Tục, còn đang không ngừng khiêu khích: "Tôi đi trước, cậu từ từ chạy."

Giang Tục khinh thường để ý đến cậu ta, tiếp tục chạy.

Hàn Sâm hưng phấn huýt sáo, chỉ chốc lát sau đã chạy đến phía trước.

Trước khi đi còn hô lên với lâm tây một tiếng: "Lâm Tây, tôi được quán quân, huy chương sẽ tặng cho cậu!"

Lâm Tây: "..."

Trên đường chạy có người nhanh có người chậm, chỉ chốc lát sau đã có khoảng cách.

Giang Tục vẫn luôn chạy theo bọn họ, cự ly dài như vậy, nhìn dáng vẻ chạy của anh lại rất nhẹ nhàng.

Lâm Tây cũng không nhiều có thể lực, vẫn chạy từ từ. Ngay từ đầu coi như có thể ứng phó, thậm chí còn có thể cùng Tiết Sênh Dật nói chuyện, sau đó bắt đầu chạy chạy đi một chút, chạy đến một nữa, cô cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều không thoải mái, ôm thắt lưng, bước chân càng ngày càng chậm.

Tiết Sênh Dật vẫn luôn cùng chạy với cô, nhìn qua cũng không mấy thoải mái hơn cô bao nhiêu.

"Cậu không sao chứ?" Lâm Tây hít thở nặng nề.

Bước chân Tiết Sênh Dật bắt đầu bất ổn, ước chừng là vì bệnh, cả người có chút hướng □□.

Thấy Lâm Tây muốn đi lại, cậu cố gắng lấy lại tinh thần vẫy vẫy tay: "Không có việc gì, tôi có thể."

Lại qua một đoạn, Lâm Tây cảm thấy phổi như muốn nổ mạnh rồi. Cô vừa quay đầu lại, đang chuẩn bị kêu Tiết Sênh Dật, chỉ thấy môi cậu ta trắng bệch, nhìn như sẽ ngã xuống.

Lâm Tây một vội chạy lên, đỡ lấy Tiết Sênh Dật.

"Còn ổn không?" Lâm Tây nhìn lên quảng đường còn lại ở phía trước, tuy có chút tiếc nuối, vẫn là ngừng lại: "Có thể chạy xa như vậy, chúng ta đã rất tuyệt rồi."

Tiết Sênh dật thở hổn hển suy yếu, cậu dựa vào vai Lâm Tây, suy yếu nói: "Thì ra chỉ đến đây."

"Tiết Sênh Dật..."

Tiết Sênh Dật cười cười: "Kỳ thực tôi cho rằng bản thân có thể kiên trì đến đích." Giọng cậu hơi ngắt quãng, trong đó mang theo vô hạn tiếc nuối: "Thật sự muốn nhìn thấy đích đến."

Nhìn biểu cảm của Tiết Sênh Dật, lòng trắc ẩn của Lâm Tây tỏa ra. Rõ ràng đã mệt tới cực điểm, cô vẫn lấy cánh tay của Tiết Sênh Dật vòng qua vai mình.

Cô cắn chặt răng, nói rất kiên định: "Chẳng sợ chạy đến trời tối, chạy đến ngày mai, tôi nhất định khiêng cậu đến đích."

Tiết Sênh Dật đẩy người ra một cái: "Đừng cậy mạnh nữa." Cậu chảy mồ hôi đầy đầu, T-shirt đều ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, môi cũng có chút trắng bệch: "Cuộc đời chính là không có kỳ tích, tôi không bao giờ có khả năng tới đích được nữa."

"Có thể." Tính bướng bỉnh của Lâm Tây lại nổi lên, nàng lại một lần đi cô lại choàng tay Tiết Sênh Dật lên lần nữa: "Tôi dẫn cậu đến đích!"

"..." Tiết Sênh Dật đã đuối sức, Lâm Tây kéo một cái, đã túm lên.

Tiết Sênh Dật suy yếu dựa vào Lâm Tây, hai người gian nan trên đường chạy chạy hai bước. Một nữ sinh kia bốn mươi mấy ký có bao nhiêu sức lực, nhưng chính cô lại vẫn không từ bỏ.

Tiết Sênh Dật cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, khóe miệng lộ ra nụ cười tươi tắn.

"Sao cậu lại ngu ngốc như vậy?" Cậu nhịn không được nói ra.

Lâm Tây nào có tinh lực đấu võ mồm với cậu ta, khiêng đi hai bước, đột nhiên đầu vai không còn nặng.

Tiết Sênh Dật bị Giang Tục chạy tới kéo qua.

Anh kéo hai cánh tay của Tiết Sênh Dật, vắt lên hai vai, trên mặt nhàn nhạt không có biểu cảm gì.

"Với sức lực này của cậu, đến ngày mai cũng không xong."

Giang Tục liếc mắt lườm Lâm Tây một cái, hơi hơi nghiêng đầu, nói với Tiết Sênh Dật phía sau: "Muốn gian lận thì cũng phải tìm một người mạnh, như tôi đây."

...

Không thể không nói, Giang Tục thật sự rất lợi hại, cõng một người còn chạy khá nhanh.

Lâm Tây được sĩ khí của anh cổ vũ thêm, cư nhiên bất tri bất giác cũng sắp chạy đến đích rồi.

Cô vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau, kinh hỉ cực kỳ: "Chúng ta cư nhiên không phải là người cuối cùng." Lâm Tây hưng phấn mà nhìn về phía trước, nói với Giang Tục: "Oa, Giang Tục, cậu thật sự quá lợi hại rồi ! Nếu không cậu lại chạy nhanh chút, trực tiếp giành giải quán quân cho cậu ta luôn."

Giang Tục lạnh lùng lườm Lâm Tây một cái, vận động cường độ cao làm hô hấp của anh tăng nhanh.

Vài giây sau, chỉ nghe Giang Tục phun ra hai chữ: "Câm miệng."

Lâm Tây cười hắc hắc, cao hứng phấn chấn chạy theo Giang Tục.

Rốt cục tới đích, người tình nguyện đưa cho bọn họ vật kỷ niệm trận đấu - - là một tấm khăn lông.

Bọn họ thứ tự tự nhiên không đáng nhắc tới, thành tích cũng bởi vì "gian lận" nên bỏ qua.

Lâm Tây thành một trong ba người có thành tích tốt nhất.

Lâm Tây cũng là lần đầu tiên chạy Marathon, mười km, cư nhiên tất cả đều chạy xong, cô cũng có chút hưng phấn.

Tiết Sênh Dật đứng đích đến, nhìn cả đoạn đường thi đấu, trên mặt mang theo tươi cười khó nén.

Hiện trường nhiều người, có chút loạn, Lâm Tây đứng ở ven đường nghỉ ngơi một lát. Cô lấy vật kỷ niệm ra lau cổ, cười nói: "Khăn lông này cũng có cảm giác đặc biệt hấp hãn."

Giang Tục nhìn cô không nói gì, nâng tay gõ vào đầu cô.

Trên đường mỗi một người đều đi uống nước, đến đích, Lâm Tây nghỉ ngơi xong, đi toilet.

Cô vừa đi, để lại Tiết Sênh Dật và Giang Tục, cùng nhau ngồi chờ ở bãi cỏ cách đích đến không xa.

Trước mắt là nhóm vận động viên đi tới đi lui, tất cả mọi người mặc trang phục giống nhau, có người bởi vì mỏi mệt mà mặt đỏ bừng, có người vì hoàn thành trận đấu mà hưng phấn không thôi. Tiết Sênh Dật quay đầu nhìn về phía Giang Tục, hồi lâu, chỉ nói hai chữ: "Cảm ơn."

Giang Tục cũng không cảm kích: "Tôi chỉ là không muốn người khác chạm vào cô ấy."

"Mặc kệ là nguyên nhân gì, cám ơn cậu đã giúp tôi nhìn đích đến một lần cuối cùng."

Giang Tục vẫn lạnh lùng như trước, "Vì sao là một lần cuối cùng?"

Tiết Sênh Dật cúi đầu: "Tế bào ung thư khuếch tán, cần phải phẫu thuật cắt bỏ."

"Phẫu thuật xong sẽ không thể chạy sao?" Trong giọng nói Giang Tục mang theo vài phần không cho là đúng: "Nếu muốn chạy, gắn chân giả có thể tiếp tục chạy, cũng giống như dùng xe lăn, chỉ cần còn sống, còn có vô hạn khả năng."

Tiết Sênh Dật nhìn anh một cái, không nói gì, tinh tế ngẫm nghĩ lời Giang Tục, cuối cùng cười nhẹ.

"Cảm ơn cậu."

Giang Tục vẫn vẻ mặt cũ: "Không phải tôi."

Trên thực tế, những lời này là do Lâm Tây nói khi anh khuyên Lâm Tây không cần lo cho Tiết Sênh Dật. Cô không hy vọng bệnh tật hủy đi một giấc mộng nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Nhớ tới cô khi tập chạy trên sân trường, một vòng một vòng, chạy đến mồ hôi đầm đìa, rõ ràng cũng không thể thay đổi cái gì không phải sao?

Thật ngu ngốc?

Tiết Sênh dật đang muốn nói chuyện, xa xa đột nhiên xuất hiện bóng dáng Lâm Tây nhảy lên nhảy xuống, cô hưng phấn mà vẫy tay với họ.

"Lại đây, nhanh lên, đến lúc chụp ảnh rồi !"

Tiết Sênh Dật và Giang Tục đồng thời chống người đứng lên.

"Cô ấy là cô gái rất đáng để yêu." Tiết Sênh Dật nói từ tận đáy lòng.

Giang Tục cảnh giác liếc mắt nhìn Tiết Sênh Dật một cái, trả lời vẻ xa cách: "Không cần cậu nói."

...

Ảnh chụp chung trong trận đấu, thật lâu thật lâu về sau mới gửi đến tay Lâm Tây.

Khi đó Tiết Sênh Dật đã rời khỏi trường học.

Nhớ lại ngày cậu ta rời đi, cư nhiên chỉ gọi Lâm Tây và Giang Tục đến tiễn.

Giang Tục và cậu ta cũng không tính là thân quen, vốn tưởng rằng anh sẽ không đến tiễn cậu ta, không nghĩ tới anh không chỉ đến, mà còn chịu các loại ép buộc.

Tiết Sênh Dật rõ ràng không có chuyện gì, lại nói chân mình đau, muốn Giang Tục cõng cậu ta từ phòng ký túc xuống.

Lâm tây nhìn Giang Tục đang đen mặt, thô lỗ ném cậu ta vào trong xe, cả quá trình đều phi thường quỷ dị.

Tiết Sênh Dật ngồi trong xe, cười đến cực kỳ xán lạn.

"Tôi hết bệnh rồi sẽ trở lại." Cậu ta nói.

Giang Tục lạnh lùng liếc mắt: "Đừng trở lại."

Lâm Tây huých cánh tay Giang Tục, ý bảo anh nói chuyện uyển chuyển chút, kết quả Giang Tục bất vi sở động, lại thêm vào một câu: "Đi nhanh đi."

Tiết Sênh Dật bị Giang Tục thúc giục, lại hoàn toàn không tức giận, cười tủm tỉm nói với Lâm Tây: "Hi vọng cậu tìm được bạn trai tốt, trải qua một tình yêu đẹp." Tiết Sênh Dật liếc nhìn Giang Tục một cái, đột nhiên nói: "Tôi thấy Giang Tục khá đó."

Giang Tục mặt đen nháy mắt thì tốt hơn vài phần, cúi đầu nhìn cậu ta: "Sớm ngày bình phục, về trường sớm một chút."

Tiết Sênh Dật thấy thái độ Giang Tục hòa dịu, cười cười, lại bồi thêm một câu: "Nhưng mà phải bắt ép cậu ta, người này rất rắm thúi rồi."

Giang Tục vừa giảm bớt sắc mặt lại càng thêm đen, lập tức đáp lễ một câu: "Này vẫn là đừng trở lại thì hơn."

Lâm Tây thành công bị bọn họ chọc cười...

Tiết Sênh Dật phải đi, Lâm Tây nói lời từ biệt: "Sớm ngày khỏe lại, tôi còn nợ cậu một bữa cơm, nhớ khi nào trở lại thì tìm tôi."

Tiết Sênh Dật nhìn nhìn Giang Tục, cười nói: "Tôi chuyển nhượng bữa cơm này lại cho Giang Tục."

Lâm Tây: "Khi hai người các cậu giao dịch, đều không trưng cầu ý kiến bản tôn sao?"

Giang Tục cười lạnh: "Bản tôn có ý kiến?"

Lâm Tây bị ánh mắt của anh quét đến, lập tức rụt rụt cổ, giọng cũng nhỏ đi: "Bản tôn không dám." Nói xong lại chân chó hỏi một câu: "Người xem ngày nào thích hợp?"

Giang Tục nhíu nhíu mày, "Mỗi ngày."