Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1687: Sự phản công của kẻ yếu




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Có kém thế nào, tôi cũng là mục sư Hưng Hân!

Cái đầu lạnh đã quay trở lại, An Văn Dật bình tĩnh quan sát cục diện chiến trường. Hưng Hân đang rơi vào bất lợi khi bị xé lẻ nhiều phần, cả Tô Mộc Tranh tay dài vô đối cũng bị đứt mất liên kết với toàn đội.

Ai đang cần mình nhất?

An Văn Dật đánh giá các chiến tuyến.

Tô Mộc Tranh bị Tôn Tường kèm, mục sư chẳng thể giúp gì cho bậc thầy pháo súng nếu muốn tránh thoát kìm kẹp của pháp sư chiến đấu.

Diệp Tu và Đường Nhu chăng? Họ đang giao chiến với Giang Ba Đào và Ngô Khải, lúc công lúc thủ, khó phân cao thấp. Sau lưng Giang Ba Đào và Ngô Khải có Phương Minh Hoa bơm máu không ngừng, thêm vào Chu Trạch Khải thỉnh thoảng góp vài viên đạn, xét về lâu dài hiển nhiên Hưng Hân rất cần hỗ trợ.

Tuy nhiên, An Văn Dật không lập tức nhào vào mà vẫn tiếp tục nhìn sang Kiều Nhất Phàm. Tô Mộc Tranh bị Tôn Tường kèm cũng rất chặt, nhưng Kiều Nhất Phàm mới là người ức chế nhất. Cậu có mana, có kỹ năng, lại không chỗ nào sử dụng vì Trận Quỷ cần ngâm xướng, mà Chu Trạch Khải thì kẹp quá chặt. Hắn dùng Bắn Tốc Độ và Loạn Xạ khiến Kiều Nhất Phàm chạy trối chết, sau đó kèm cậu không trượt phát nào. Kiều Nhất Phàm chỉ cần định ngâm xướng, chắc chắn sẽ ăn đạn.

Kiều Nhất Phàm bó tay, đành khiển Một Tấc Tro di chuyển liên tục tìm cover. Chu Trạch Khải không chịu buông tha, Nhất Thương Xuyên Vân cũng di chuyển và phát huy tầm bắn của thiện xạ. Bán kính mà hắn kiểm soát là cực lớn, tuy không thấm thía gì với một số nghề, nhưng với nghề cần ngâm xướng như trận quỷ thì dư sức chế ngự.

Kiều Nhất Phàm cần giúp hơn.

Thấy bạn mình chật vật dưới họng súng, An Văn Dật đã quyết định.

Tay Nhỏ Lạnh Giá cất bước.

“Cậu ta định làm gì?”

Hội tuyển thủ chuyên nghiệp đọc được dòng chat của Diệp Tu, nhưng không rõ nó có bao nhiêu tác dụng với An Văn Dật. Tay Nhỏ Lạnh Giá đang ngơ ngác lúng túng thì bỗng vùng chạy, mọi người không hiểu cậu có ý định gì. Nhìn hướng di chuyển, không có vẻ như sắp cast phép, chẳng lẽ...

Tay Nhỏ Lạnh Giá lao thẳng về phía mục tiêu, họ bắt đầu nhìn ra rồi.

Nhất Thương Xuyên Vân!

Bất ngờ chưa, An Văn Dật khiển Tay Nhỏ Lạnh Giá lao thẳng đến Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải!

“Móa!” Mọi người đều há hốc mồm.


Cái plot twist gì đây? Một chú vai phụ bị Luân Hồi nhìn thành vai quần chúng, lại muốn bay vào tấn công vai chính của chính? Tính lãnh cátsê sớm?

“Liều mình lấp lỗ châu mai?” Có người suy đoán. Lúc trước, An Văn Dật không phải chưa từng làm vậy. Ở các chiến đội khác, trị liệu là đối tượng trọng điểm hộ giá, ở Hưng Hân thì cứ thỉnh thoảng được cho ra làm bia đỡ đạn.

“Cũng đâu có sai? Trị liệu phải bảo vệ cả đội mà!” Trương Tân Kiệt của Bá Đồ cất lời.

Phải!

Mọi người đều biết điều này, nhưng cách thức của An Văn Dật có sẽ hữu dụng? Nhất Thương Xuyên Vân chỉ cần quay đầu súng, xả đạn một đợt là Tay Nhỏ Lạnh Giá thành cái rổ lạnh giá ngay.

An Văn Dật biết chứ, biết rất rõ. Nguyên nhân cậu nhào thẳng về phía Nhất Thương Xuyên Vân cũng chính vì vậy.

Coi tôi không tồn tại chứ gì?

Được!

Giờ tôi ra trước mặt anh, anh lơ tôi nữa xem?

An Văn Dật kiên quyết lao đi, không phải vì bực tức mà vì lý trí. Cậu tin rằng điều mình làm sẽ gây chú ý với Chu Trạch Khải. Xoay nòng súng? Bắn mình thành cái rổ? Dĩ nhiên có thể, nhưng khi đó, Kiều Nhất Phàm, Diệp Tu và Đường Nhu nhất định sẽ chớp lấy cơ hội hành động.

Đây chính là cách An Văn Dật sinh tồn ở Hưng Hân và trong giới chuyên nghiệp. Dùng mana để bơm máu là không đủ, nếu được chọn, cậu cam nguyện cống hiến cả HP của mình.

Fan Luân Hồi trên khán đài ồ lên.

Kẻ yếu nhất Hưng Hân đang lao vào Chu Trạch Khải nhà mình, mà đó lại chỉ là một mục sư.

Cậu ta muốn làm gì?

Muốn tự sát dưới nòng súng Nhất Thương Xuyên Vân?

Ngoài trận đã xôn xao, trong trận dĩ nhiên không phải mù.
“Ủa...” Với vai trò trị liệu cần phải quan sát mọi ngóc ngách chiến trường, Phương Minh Hoa là người thứ nhất phát hiện. Đầu tiên hắn đoán, An Văn Dật nổi nóng vì bị Luân Hồi mình bán bơ nên mới cố gắng chứng tỏ sự tồn tại, nhưng thái độ kiên quyết lao đầu vào nòng súng và còn vừa chạy vừa quan sát cục diện của An Văn Dật nói với Phương Minh Hoa rằng, đó là lựa chọn chủ động của cậu.

Tay Nhỏ Lạnh Giá chưa đến đích, Một Tấc Tro đã có hành động.

Di chuyển!

Một Tấc Tro vẫn luôn di chuyển, nhưng lần này, sau hai bước lùi về của cậu, Nhất Thương Xuyên Vân định điều chỉnh theo thì một bóng người bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt.

Tay Nhỏ Lạnh Giá?

Mục sư thôi mà, tới gần hơn nữa cũng không gây nên uy hiếp gì.

Bước ngang!

Nhất Thương Xuyên Vân lách người kéo giãn tầm nhìn, kéo cò.

Đoàng!

Đạn rời nòng, Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng bay tới.

Chậm rồi nhé...

Chu Trạch Khải đoán được ý đồ của An Văn Dật, nhưng nhược điểm về thao tác và phản ứng của cậu là điều ai cũng biết. Hắn cố tình lách mình rồi mới bắn cho cậu không xử lý kịp, và quả nhiên, khi Tay Nhỏ Lạnh Giá đến cũng là lúc viên đạn đã bay tới chỗ Một Tấc Tro.

Cô nàng mục sư che khuất tầm nhìn của tay thiện xạ, tay thiện xạ bèn tiếp tục lướt ngang, bắn thêm phát nữa. Cô nàng mục sư cũng vội vã nhích, nhưng phản ứng rõ ràng không theo kịp tay thiện xạ.

Mà ngoài màn hình, Chu Trạch Khải đang nhíu mày.

Dù không phải chướng ngại vật đủ sức che chắn cho Một Tấc Tro ngâm xướng, Tay Nhỏ Lạnh Giá ít nhiều vẫn đặt gánh nặng lên vai Nhất Thương Xuyên Vân, bắt hắn thực hiện thêm vài thao tác. Giữa Nhất Thương Xuyên Vân và Một Tấc Tro như mọc ra một cái bia di động, buộc Nhất Thương Xuyên Vân phải vừa bắn vừa né.

Thôi thì bắn vỡ bia luôn?

Khán giả bình thường có thể nghĩ vậy, nhưng chỉ cần Nhất Thương Xuyên Vân quay sang chăm sóc Tay Nhỏ Lạnh Giá, Một Tấc Tro sau lưng cô nàng sẽ nhân cơ hội tung chiêu. Đâu có đơn giản!

Nếu có ai đó kèm Một Tấc Tro một lúc, để Nhất Thương Xuyên Vân xử lý cô em mục sư cản đường này thì tốt quá. Không lâu lắm đâu!

Thế nhưng, nào ai có thể? Một Tấc Tro đã bị chính Nhất Thương Xuyên Vân đuổi ra ngoài rìa chiến trường, chỉ mình hắn mới kiểm soát được bán kính phòng ngự khổng lồ có cậu bên trong. Ưu thế bị lợi dụng ngược, cảm giác bó tay dâng trào, mà người đẩy hắn vào tình huống khó khăn lại là kẻ yếu kém nhất Hưng Hân, cái kẻ bị Luân Hồi coi như không có ấy.

An Văn Dật.

Tay Nhỏ Lạnh Giá.

Bất kể ra sao, cũng phải giải quyết Tay Nhỏ Lạnh Giá. Cho dù Một Tấc Tro nhờ vậy mà tranh thủ ra chiêu, cũng đành chịu.

Hạ quyết tâm, Nhất Thương Xuyên Vân định hành động. Đúng lúc này, một bóng người khác húc thẳng vào Tay Nhỏ Lạnh Giá.

Tiếu Ca Tự Nhược?

Mục sư Luân Hồi đã gia nhập cuộc chiến, giơ thập tự giá Thiên Sứ Bảo Hộ đập xuống đầu Tay Nhỏ Lạnh Giá.

Tiết mục gì đây? Bác sĩ ẩu đả?

Mọi người há hốc mồm. Trận đấu này bị ám hả? Trị liệu hai đội đều lên cơn? Chị quân y lao ra hứng đạn, anh quân y cầm thập tự mà tưởng búa rìu?

Bình thường chút được hông?

Khán giả hoang mang vô đối. Trận chung kết quyết định cúp vô địch mà sao nghèo nàn IQ và tứ chi lên giá vậy?

Nhưng sự thật là, Chu Trạch Khải đang thở phào nhẹ nhõm.

Phương Minh Hoa nhìn ra khó khăn của hắn, biết Tay Nhỏ Lạnh Giá làm hắn thả không được, giết không xong. Tạm thời giúp hắn chế ngự Kiều Nhất Phàm thì không đủ sức, Phương Minh Hoa chỉ có thể quấy nhiễu An Văn Dật. Cả hai đều là mục sư, đánh không lại nghề khác nhưng vật nhau thì chắc mình hơn mà ha?

Thế là, giữa trận tổng chung kết với trình độ đẳng cấp nhất Vinh Quang, xuất hiện cảnh hai mục sư quần ẩu làm người ta trợn mắt. Không dùng kỹ năng, họ chỉ húc nhau, cầm thập tự đập nhau bằng hit đánh thường.

Mục sư không phải không có chiêu tấn công hay khống chế, nhưng nhìn thái độ yolo mà kiên định của An Văn Dật, Phương Minh Hoa cảm thấy giữ rịt tay chân cậu mới là cách an toàn nhất.
Giao diện cho điện thoại