Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 40: Nội Gián Bại Lộ




Bạch Phụng ấn một nút trên màn hình di động, những thông tin mà hắn thu nhập đều được gửi về nơi quản lí của Rob, Lục Thiên Mặc cũng nhận được tin tình báo. Hắn đóng lại di động trên bàn, hướng đến phía Rob lên tiếng.

"Đã nằm vùng hơn một tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì, chủ động ra tay đi. Chúng ta không có nhiều thời gian."

Rob gật đầu, nói: "Theo thông tin của Bạch Phụng báo về thì cậu ấy đã lấy được mật mã két sắt của Hắc Mộc Châu, hiện tại Kiều Mạch Linh là người sẽ trực tiếp đến phòng của Hắc Mộc Châu để lấy hồ sơ."

"Được, cậu theo giám sát họ. Khi cần, lập tức hỗ trợ."

"Vâng."

Rob cúi người lui ra, gửi tin báo đến phía Bạch Phụng. Bởi vì hắn là vệ sĩ của Hắc Tuệ Nghi, bây giờ nhận được sự tin tưởng của cô ta nên hắn có phần thoải mái hơn phía Mạch Linh. Việc nguy hiểm như lẻn vào phòng Hắc Mộc Châu được giao phó cho cô là cũng bởi vì cô là người thân cận nhất với Khuê Lý. Từ sau vụ cướp giật túi xách ở ngoài đường lần trước. Bà ta hoàn toàn xem Mạch Linh như quý nhân. Đặt trọn niềm tin vào cô gái này.

Mạch Linh nhận được mật mã két sắt, tối hôm đó cô tìm đến phòng làm việc của Hắc Mộc Châu, cô đứng trước cửa phòng quan sát xung quanh, căn biệt thự này lúc nào cũng có người canh gác, nhưng cũng rất may mắn một điều là bọn họ chỉ canh giữ ở những cánh cổng để dẫn vào biệt thự, Mạch Linh nhẹ nhàng nắm chốt cửa được mạ vàng khẽ xoay. "Pực" một tiếng, cánh cửa được cô đẩy vào.

Trong bóng tối, Mạch Linh nhìn thấy một đốm sáng màu đỏ nhấp nháy phía trên góc tường ở trần nhà, cô thật quá sơ xuất, sao cô lại không nghĩ đến trong phòng có đặt camera. Mạch Linh leo lên chiếc ghế da sau bàn làm việc của Hắc Mộc Châu, cô kéo tấm rèm cửa, vung tay hất nó lên che trước mang hình bắt được của camera. Đốm ánh sáng đỏ bị khuất sau tấm rèm cửa dày đã hoàn toàn bị vô hiệu hoá.

Mạch Linh đặt hai bàn tay lên vách tường. Cô chưa bao giờ đi đến căn phòng này nên hoàn toàn không biết vị trí két sắt nằm ở đâu, cô lần mò trong bóng tối, cánh tay vừa vặn chạm phải một hình vật hình vuông khá lớn ở gần cái tủ sách lớn. Cô khẽ mở màn hình điện thoại, lợi dụng chút ánh sáng của di động phát ra để xác định được mục tiêu. Cô không thể sử dụng đèn pin, ánh sáng của đèn pin sẽ dễ dàng bị nhận ra nếu như chẳng may làm nhiễu ánh sáng phòng ngủ ở bên cạnh.

Mạch Linh đưa tay đến cửa két sắt. Cô mở cánh cửa ở bên ngoài ra, màn hình led lập tức sáng đèn. Mười nút tròn được khắc mười con số từ một đến chín rồi quay lại số không. Mạch Linh lẩm bẩm trong miệng nhớ đến dãy số mà Bạch Phụng đã gửi, cô dũi ngón tay trỏ thon dài ấn đến số hai năm một hai.

Một tiếng "King" nhỏ phát ra, mật mã két sắt được mở, Mạch Linh vội vàng lấy toàn bộ hồ sơ ở bên trong ra, cô bật màn hình di động lên xem xét vài trang đầu, nhận thấy đúng là hồ sơ mật mà Lục Thiên Mặc đang cần. Cô vội vàng nhét nó vào túi áo khoác bằng da phía trong, đúng lúc cô định đứng dậy rời đi thì chuông báo động trong phòng reo lên inh ỏi, nút tròn đỏ ở bên phải hộp két sắt nhấp nháy phát ra hàng loạt tiếng hú dài, Mạch Linh biết bị đã bị phát hiện, cô nhanh chóng gọi điện đến một dãy số quen thuộc.

"Rob! Tôi gặp sự cố rồi. Cần người đến ứng cứu gấp."

Mạch Linh vừa tắt máy thì bọn người của Hắc Mộc Châu xông vào, một người nào đó đập tay lên tường, chiếc đèn chùm trên trần nhà lập tức phát sáng, Mạch Linh có thể nhìn thấy Bạch Phụng cũng có mặt ở đây.

"Con khốn này, mày là nội gián sao? Mau nói, ai phái mày tới đây?" Hắc Tuệ Nghi hùng hổ lao đến nắm lấy tóc Mạch Linh, tức giận tra hỏi.

Mạch Linh không lên tiếng, cô biết rằng kế hoạch đã bị cô làm thất bại. Không những cô mà ngay cả Bạch Phụng cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, két sắt này khi cảm biến được mã vân tay không phải của chủ nhân nó cày vào, lập tức sẽ hệ thống tự cập nhật phân tích mã vạch của vân tay, nếu sai thì sẽ lập tức báo động.

"Cô...Cô dám phản bội chúng tôi?" Khuê Lý tức giận chỉ tay vào mặt Mạch Linh, bà ta không ngờ rằng người từng giúp đỡ mình lại là người của kẻ thù. Thật quá là thất vọng.

"Người đâu?" Hắc Mộc Châu ung dung tiến đến ngồi lên ghế da trong phòng, phất tay với mấy tên thuộc hạ: "Đánh cho đến khi cô ta chịu khai."

Bọn thuộc hạ vâng dạ tiến lên nắm chặt lấy hai cánh tay Mạch Linh, cô dùng chân đá vào hạ bộ hắn, cô lùi về sau vài bước, nghiêng lưng vào phía cửa sổ sát đất, nơi này là tầng hai, nếu như cô phá cửa sổ nhảy xuống thì sẽ có cơ hội trốn thoát, nhưng cánh cửa này được dùng kính thủy tinh dày đúc thành, với sức của người bình thường thì không thể nào phá vỡ được.

Năm tên thuộc hạ tiến đến khoá tay cô ra phía sau, Hắc Mộc Châu hướng tên thuộc hạ Cố Cơ của mình. Hắn ta hiểu ý gật đầu tiến đến vun một bạt tay như trời giáng xuống mặt Mạch Linh, một giây sau hắn bóp chặt cổ cô, gầm gừ lên tiếng.

"Nói, ai sai cô đến đây?"

"Không ai bảo tôi cả, các người muốn giết cứ giết." Mạch Linh quật cường giương mắt lên nhìn tệ đàn ông hung hẵng trước mặt, ánh mắt trong veo không để lộ một tia sợ hãi.

"Chát" một cái tát nữa giáng xuống bên má còn lại của Mạch Linh, Hắc Tuệ Nghi tiến đến nắm chặt lấy tóc cô kéo giật ra phía sau, cô ta kề họng súng vào thái dương của Mạch Linh, nghiến răng nghiến lợi.

"Mày mà còn ngoan cố thì đừng có trách tao."

"Tuệ Nghi, để tôi." Bạch Phụng thấy tình hình không ổn liền giật lấy khẩu súng trệ tay Hắc Tuệ Nghi đang cầm, hắn đặt họng súng vào đầu Mạch Linh, nghiêng mặt về phía cô, giằng giọng.

"Ngoan nào, mau nói cho tôi biết, ai phái cô đến đây."

Mạch Linh vẫn cứng miệng, cô trợn tròn mắt, lên tiếng: "Tôi đã nói rồi, không ai phái tôi đến cả. Bây giờ rơi vào tay các người, muốn giết cứ giết."

"Mẹ kiếp!" Bạch Phụng đánh một nắm đấm vào giữa vai và cổ Mạch Linh làm cô lập tức khuỵu xuống sàn nhà, Bạch Phụng ngồi xổm xuống xốc cổ áo cô lên, kề môi nói khẽ.

"Hắc Tuệ Nghi..."

Mạch Linh lập tức hiểu ý đưa tay giật lấy cây súng trên tay Bạch Phụng, cô hành động nhanh đến mức cả Hắc Mộc Châu cũng phải sững sờ, Mạch Linh vội đứng lên bắt lấy Hắc Tuệ Nghi, kề họng súng vào dưới họng cô ta.

"Các người mà tiến lại một bước, tôi sẽ lập tức nổ súng."

Bọn người của Hắc Mộc Châu lập tức giãn ra, Mạch Linh kéo Hắc Tuệ Nghi từ từ nhích đến cửa phòng, kéo cô ta xuống phòng khách rồi đi thẳng ra cổng chính.

Một chiếc xe ô tô đổ lại trước cổng,. Mạch Linh đẩy Hắc Tuệ Nghi lên xe, cô cũng nhanh chóng leo lên. Chiếc xe lập tức được khởi động chạy vọt đi.

"Shit! Mau cho người đuổi theo ngay. Bằng mọi cách phải đưa cô chủ về."

"Vâng! Lão gia."

Đám thuộc hạ của Hắc Mộc Châu được sự dẫn đầu của Cố Cơ lập tức đuổi theo xe của Rob. Đến ngã tư giáp bờ biển và khu ngoại ô của thành phố thì đám người Cố Cơ bị một nhóm thuộc hạ của Rob dàn cảnh một vụ tai nạn. Bọn họ bị mất dấu ngay khi sắp theo được đuôi xe của Rob chỉ chưa đầy hai mét.

Lục Thiên Mặc cũng có mặt ở trên xe. Hắn khẽ châm một điếu thuốc, quay mặt sang phía Hắc Tuệ Nghi: "Mau gọi cho Hắc Mộc Châu, bảo ông ta mang toàn bộ dữ liệu mật đến cho tôi."

Hắc Tuệ Nghi ngồi ở giữa Lục Thiên Mặc và Mạch Linh, cô ta biết rằng nhân vật lớn này là ai, lần này cô chạm mặt phải hắn thì chết chắc rồi.

Lục Thiên Mặc thấy cô ta không lên tiếng, sự kiên nhẫn vốn có giới hạn, hắn quay sang bóp mạnh lấy cổ cô, giọng nói vẫn nhàn nhạt phun ra.

"Muốn chết đến vậy rồi hay sao? Hửm?"

"Khụ...Khụ...Tôi gọi...Tôi gọi..." Hắc Tuệ Nghi khó thở dường như là sắp chết, cô ta lập tức gật đầu, lấy di động trong túi ra gọi cho Hắc Mộc Châu.

"Con gái, bọn chúng bắt con đi đâu?" Hắc Mộc Châu lập tức nhận máy rồi lên tiếng hỏi.

"B...a...là người của Lục Thiên Mặc...Anh ta...Anh ta muốn ba đem tất cả dữ liệu mật của Hắc Ám đến giao cho anh ta...Nếu không...Con sẽ mất mạng." Hắc Tuệ Nghi vừa nói vừa run cầm cập. Người đàn ông này mang một vẻ khí thế hùng hùng hổ hổ, đâu phải là cô chưa từng nghe qua tên tuổi của hắn. Kẻ thù không may mắn rơi vào tay hắn thì không chết cũng chỉ còn nữa cái mạng. Cô ta vẫn còn trẻ. Vẫn chưa muốn chết sớm vậy đâu a.