Phận Đàn Bà

Chương 41




Chị vùng vẫy, chị muốn gào lên nhưng đã bị thằng Thìn khốn nạn ấy bịt mồm. Nó xé váy chị, nó cào cấu, cắn chị chảy cả máu. Vẫn biết rằng cũng chẳng phải còn trinh, cơ mà trao thân cho cái thằbg bất dịch này, chị không thấy đáng tí nào. Với lại,chị là người, chức có phải con vật đâu.

Thằng Thìn đúng là có máu dâm dê, đã lấy bốn con vợ nhưng vẫn còn chưa thỏa mãn. Trong khi chị vẫn giữ khư khư cái váy rách cùng với sợi dây yếm thì thằng Thìn lại hứa hẹn:

. - Cho tôi đi Đài ơi! Tôi hứa với mình, ngay ngày mai, tôi sẽ bảo ông bà già mang trầu cau sang hỏi cưới Đài. Chỉ cần Đài ngoan, thứ gì tôi cũng sẽ cho.

. Chị tin thế đếch nào mấy cái lời tựa như kịch bản của mấy gã đê hèn. Đứa nào cũng hứa với chả hẹn cuối cùng chậc lấc đít. Phải như mấy đứa con gái mới lớn, nghèo khổ nghe mấy lời này còn có cơ hội siêu lòng. Chứ như Đài từng trải quá nhiều. lại thêm có chồng thì ngu thì nghe theo. Vả lại, chị lấy thằbg chồng chị cũng coi như trượt vào bãi cứt trâu rồi, chị đâu có ngu mà va phải những thằng cổ hủ, lạc hậu như thế này

Thìn vẫb không ngớt mồm ngon ngọt van xin. Hơn hết, nó muốn chị tự nguyện, chứ hãm hiếp mà chị cứ giãy đành đạch lên thì mất hay.

Sau một hồi thấy chị vẫn ngang ngược, nó vung tay tát chị,hai tay Đài bật ngửa ra đất. Được đà, nó cứ thế lần cở yếm. Chị Đài sờ khắp mặt đất xem có gì kháng cự được hắn không nhưng bất thành...

Trong lúc tình thế đẩy chị vào đường cùng, nhưng trí óc chị rất tỉnh, chị không bất lực, đầu vẫb kiên tục nảy số để hòng thoát khỏi bàn tay gã. Chị đang tính sẽ vơ những nắm rơm dài khô quéo vương vãi trên đất để làm dây siết cổ hắn. Một cọng thì yếu, chứ vài chục cọng cũbg nghẹt thở như chơi

Nhưng không!chị tìm thấy một thứ còn hay hơn cả rơm rạ. Khi chị lấy tay quờ rơm, chị vờ trúng một miếng mảnh trai to bằng ba đầu ngón tay sắc nhọn. Chị nắm chặt, thả lỏng người như chịu thua. Thìn tưởng chịu đã bằng lòng mà ngoan ngoãn thì lại lên tiếng động viên:

- Thế có phải yêu không? Để tôi thả vài con nòng nọc vào người Đài, rồi Đài sinh con cho tôi cả chục đứa nhé. Khiếp,người gì đâu mà để đái xong mặn mà chết đi được...

- Đẻ cái mả bố mày! Bà đặt vòng rồi thì còn đẻ lên đầu mày nữa à?

Chị nói xong, nhân lúc hắn không đề phòng, chị đạp hắn ngã ngửa ra sau. Chưa hả lòng, chị đè hắn, cầm miếng mảnh chai ban nãy kéo xoẹt một đường, Con chim non lìa khỏi cổ,.

Không cần nói cũng biết hắn đau đớn đến cỡ nào. Hắn ôm lấy bộ hạ rồi gào lên,nhưng chị Đài đã kịp cho nắm rơm vào mồm hắn trước khi bỏ chạy. Chị cắt mạnh đến nỗi, máu phun lên cả mặt chị. Chị cầm miếng mảnh chai cùng cái của quý đứt lìa ném thẳng xuống ao rồi vào trong nhà đóng cửa ngủ ngon lành...

Sáng sớm mai, khi nhà chị còn chưa ai dậy, thì đã có tiếng léo nhéo, tiếng chân chạy rầm rập bên ngoài, người ta réo tên chị không ngớt, ông bà Tư cũng càu nhàu:

- Gọi gì mà khiếp thế?mới sáng ra...

Ông bà Tư mở cửa thì thấy một đám người nhà lão trưởng thôn đến, mấy thằng trai trẻ cầm cả gậy, dao đến đòi xử đẹp chị Đài:

- Con Đài đâu? Ông bà gọi nó ra đây. Hay là nó chốn rồi phải không? Con đĩ này láo thật!phen này ông phải cho mày đi tù mới thôi.

Khi ông bà Tư còn chửa hiểu đầu đuôi thế nào cứ ngơ ngác. nhìn nhau. Thì chị Đài đã mở cửa buồng, tay bế con ra đỏng đảnh:

- Ai gọi gì con Đài đấy? Con Đài làm gì mà phải chốn. Ui! Hóa ra là ông trưởng thôn đấy à?Ông lại đi tìm người cúng tế phải không?tôi không hiểu tại sao ông lại ra trại nhanh thế, mà vẫn được bầu làm trưởng thôn? Không biết có phải cả cái làng này bị mù rồi không nữa.

Lão già ấy trợn ngược mắt lên nhìn chị, hắn hừ một tiếng quát to:

- Con đĩ này mày còn già mồm ghê nhỉ?mày dám cắt của quý của con giai ông, hại nó nửa nạc nửa mỡ bây giờ mày còn chối à?

Lão ta càng tức chị lại càng bình tĩnh, chị cười khẩy, kéo cái áo mỏng lên che vai trầb bình thản:

..

- Ông nói nghe lạ thế?con trai ông mất của quý liên quan đếch gì đến tôi? Chắc là nhà ông ăn ở có phúc quá, thằng Thìn đi đái bị lợn xơi mất chứ gì? Định đổ oan cho tôi chắc,đừng có mơ.

Chị Đài cũbg không vừa, gào mồm lên cãi. Lãi già định đánh chị thì chị lại vênh mặt lên. Để rồi xem giữa bàn dân thiên hạ lão dám đánh chị không, chị lại đào mả bố nhà nó lên ấy chứ đùa.

- Con Đài kia!Mày dám cắt của ông,giờ mày còn cãi à? Người đâu! Bắt con đĩ này lại.

Thằng Thìn đứng mãi ngoài kia sau đám người đông nghẹt nghe thấy chị không nhận tội bèn gào mồm lên ra lệnh. Chị Đài vẫn bình chân như vại, chị đến chỗ thằng Thìn,của quý hắn được khâu lại vẫn rớm máu ra ngoài. Chị cười đùa hắn:

. - Tội nhỉ? Có mỗi khẩu súng lục mà bị người ta bẻ mất thì phí quá. Bốn bà vợ mày định để cho ai, rõ khổ.

Chị vừa nói, chị lấy tay vỗ thẳng vào chỗ ấy khiến thằng Thìn nhảy ngược lên. Bây giờ dân làng kéo đến sân nhà chị còn đông hơn mấy lần mỗi khi bu con chị cãi nhau. Ông bà Tư thấy xấu hổ liền chạy ra khuyên chị:

- Mày làm gì hả Đài? Chẳng lẽ chồng không có nhà mày định tằng tịu với nó, để bây giờ người ta bôi tro trát trấu vào mặt tao. Tao sẽ bảo thằng Chức bỏ mày đi. Giờ mày tự đi mà giải quyết.

- kìa bu! Con không làm con nhận tội thế nào được?nhà chúng nó cứ nghĩ ai cũng khốn nạn như nhà nó hay sao ý.

Chị khăng khăng chối tội không nhận, thằbg Thìn nhìn chị căm phẫn:

. - Không mày thì còn ai?tối qua mày ngồi ở cầu ao,mày cắt mất của tao, máu tao vẫb còn đọng ở đống rơm mày định cãi à?mày không thoát tội được đâu con đĩ này.

- Mày nói nghe lạ nhỉ?mày không làm gì thì tao cắt thế đếch nào được? Mà đêm hôm mày lọ mọ sang đây làm gì?Định thịt con người fa hay gì?bốn con vợ không đủ mồm mày à? Mày bị cắt mất cũng đáng lắm. Vài giọt máu dính ở đống rơm thì nói lên điều gì? Chả có điều gì cả, không có chứng cứ mày vào đây mà bắt. Này nhớ! Mày đừng để tao gọi người nhà trên tỉnh như đợt con hĩn thì mày đừng hòng yên với tao.

Lão trưởng thôn nghe chị dọa cũng sợ sợ, hôm ấy mà không nhét tiền vào lão ngồi tù bốc lịch còn dài. Thằng Thìn định gân cổ lên cãi nữa liền bị thầy nó giật áo ra lệnh im lặng. Nuốt nước bọt cái ực, lão chỉ vào mặt chị:

- Mày nhớ mặt tao đấy Đài ợ!rồi cũng có ngày tao sẽ bắt mày.

Chị bĩu môi cười để một cái. Đám dân thấy chị chửi hay quá liền vỗ tay tán thưởng. Thằng Thìn nó đắc tội với cả cái làng này, đàn bà con gái có tí sắc thế nào nó cũng dòm ngó. Lần này mất cái quý, chắc chẳng còn cảm xúc đâu mà đi bừa nữa.

Trước khi đi, chị ra động viên Thìn:

- Thôi!Của đi thay người, cố mà ăn ở cho tốt vào, bảo vợ mua nhiều đổ bổ lên,trời sẽ cho mọc ra cái mới, tin tao đi. Chứ còn mà ăn ở bẩn thỉu,thì cứ thò cái gì thiên hạ chặt cái đó đấy chẳng đùa được đâu. Mày cứ liệu hồn.

Cả đám người kéo nhau đi, chị cũng thở phào, chính chị cũng sợ chứ chả đùa. Nếu mà chúng nó bắt thật chị cũng chả dám nhờ đến Dũbg nữa. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, triệt được một thằng cũbg đỡ tác oai tác quái. Đàn bà con gái cũng an toàn biết bao