[Ma Thổi Đèn] Phủ Tiên Độc Cổ

Chương 17




Dịch giả: gaygioxuong

Mặc dù tôi và Dương Nhị Bì không tiếp xúc quá nhiều với nhau, nhưng ít ra cũng đã tiến hành vài vụ mua bán, thậm chí là cả buôn lậu. Huống chi lão ta cũng từng bị Cây Sào ám hại, lẽ ra phải ở cùng một chiến tuyến với tôi, nhưng chả hiểu sao hôm nay chưa nói được vài câu đã chối đây đẩy không quen biết. Tôi liếc nhìn A Thiết thúc đang đứng ở bên cạnh, chẳng lẽ có trò mờ ám gì hay sao?

Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Dương Nhị Bì trợn mắt thị uy với tôi một cái, sau đó bảo với A Thiết thúc: "Vì việc này, trong lòng tôi còn nôn nóng hơn cả bị mèo cào. Mong Thiết Oa đầu nhiệt tình giúp đỡ, sau khi xong việc sẽ trả thêm ba mươi phần trăm tiền công. Tốt nhất là khởi hành ngay trong đêm nay." Lúc lão ta nói đến câu này, cơ mặt giần giật, giọng nói dường như hơi lạc đi, hoàn toàn không thèm nhìn ngó gì đến những người khác, coi chúng tôi như không khí vậy. Tôi thấy lão chẳng có vẻ gì là lừa gạt dối trá cả, mà thực sự giống như có việc gấp liên quan đến mạng người vậy. Nếu lúc này mà tôi chọc gậy bánh xe vậy thì chẳng khác gì công khai đối địch với lão ta cả, ân oán giữa hai bên sẽ càng sâu nặng hơn.

Chỉ có điều, thường ngày Dương Nhị Bì hoành hành ngang ngược, cái chết của ông cụ Tang cũng có một phần trách nhiệm của lão ta, giờ lại tỏ vẻ sĩ diện trước mặt tôi, ai mà thèm bắt chuyện với lão ta. Tôi nháy mắt với Lâm Khôi, trề môi chỉ về phía hai người đang nói chuyện bên kia. Cậu ta lén cười, ho khan đánh tiếng một cái rồi đi tới trước mặt A Thiết thúc, nói: "A Thiết thúc này, việc mà chúng ta vừa nói, anh xem có thể xử lý được không. Nếu không có gì khúc mắc, tính mạng của hai người bạn này của em xin nhờ cậy cả vào anh."

A Thiết thúc hết nhìn Dương Nhị Bì, lại nhìn Lâm Khôi, tỏ vẻ khó xử: "Nói thật, người ta tới trước, lượng hàng lại lớn. Hai anh bạn trẻ của cậu muốn đi tới đâu, nếu tiện đường thì anh đưa họ một quãng cũng không sao. Lỡ như không cùng đường, anh sẽ cử hai thành viên trong đội dẫn đường cho họ, em thấy thế có được hay không?"

Lâm Khôi còn chưa kịp trả lời, Dương Nhị Bì đã nóng nảy xen ngang, lão xua tay nói: "Không có chuyện được hay không được gì cả, chuyến hàng này của tôi toàn đồ quý giá, cho dù có cùng đường cũng không thể dẫn theo người ngoài, đặc biệt là kẻ này!" Nói xong, lão chỉ tay thẳng vào mặt tôi. Tôi dở khóc dở cười với lão ta, quý ngài vừa mới chối không quen biết, sao mà chỉ trong nháy mắt đã bắt đầu quay sang tẩy chay tôi, thế này có khác gì tự mình tát vào mặt mình đâu. Quả nhiên, A Thiết thúc thắc mắc: "Ông chủ Dương, hai người này, cụ thật sự không quen biết?"

Đến lúc này Dương Nhị Bì mới nhận ra mình đã lỡ lời, ấp a ấp úng một lúc lâu mà không nói được câu gì.

Mục đích của tôi là tới được Nguyệt Miêu Trại, còn ai dẫn đường cũng không quan trọng. Nếu như A Thiết thúc chịu tìm người khác dẫn đường cho chúng tôi thì không còn gì tốt hơn. Tôi vội vàng nói lời cảm ơn, rồi nói cho ông ta biết luôn, tôi và Bốn mắt muốn tới Nguyệt Miêu trại để tìm người.

"Hả? Nguyệt Miêu trại." A Thiết thúc cười phá ra, "Cùng đường cùng đường, chúng tôi tới hồ Phủ Tiên, phải đi ngang qua chỗ đó. Bác sĩ Lâm, anh sẽ dẫn theo hai người bạn trẻ này của cậu. Xong chuyến này trở về, chúng ta lại uống tiếp."

Dương Nhị Bì đứng bên cạnh tức giận đến mức mặt mày méo xẹo, hai hàng râu cá trê không ngừng run rẩy.

Tôi vỗ vai lão ta, nói: "Đồng chí Dương kính mến, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ cùng hội cùng thuyền. Kính mong cụ quan tâm nhiều hơn!"

Lão ta phẩy tay tôi ra như phẩy ruồi, nhỏ giọng uy hiếp: "Họ Hồ kia, chúng ta việc ai nấy làm! Sau khi đến được nơi cần đến, bay lập tức cút ngay cho ta. Nếu làm lỡ việc lớn của ta, đừng trách ta không nể mặt lão già họ Tang kia."

Tôi coi lời lão lão như gió thoảng qua tai, chẳng thèm cãi lại câu nào, mà chỉ gọi Tiểu Triệu mở thêm hai bình rượu lâu năm chiêu đãi mấy người A Thiết thúc, khiến cho Dương Nhị Bì tức giận đến mức không thở nổi.

Cờ hiệu của A Thiết thúc được kế thừa từ Thiết Mã Bang thời nhà Thanh, chuyên vận chuyển "hàng cấm". Hàng cấm là loại hàng hóa mà những đội ngựa thồ bình thường không dám nhận chuyển, ví như súng ống đạn được hoặc là thuốc phiện. Nghe nói lúc mới giải phóng, ở khu vực Vân Quý trộm cướp nhiều như rươi, là cái nhọt độc trong tâm can chính quyền địa phương. Có một đội giải phóng quân lên núi tiêu diệt nhưng bất thành, bị đám tội phạm vây chặt trong vùng rừng thiêng nước độc, không thoát ra được. Thời ấy, nơi đó còn chưa được sát nhập, là một khu vực không có người quản lí, không một ai dám tới gần. A Thiết thúc chủ động xin đi giết giặc, dẫn anh em trong đoàn ngựa thồ lén trèo lên từ sườn đồi phía sau, đưa đạn dược đến tay giải phóng quân, đánh một trận phá vây đẹp mắt.

Bởi đã từng tham gia tiễu phỉ ở địa phương, tôi thừa hiểu sự gian khổ của việc này, cho nên trong lòng đã bắt đầu nảy sinh sự kính nể đối với người đàn ông có vẻ ngoài thô lỗ này. Tuy rằng mặt mày dữ dằn, nhưng A Thiết thúc lại trăm phần trăm là một người đàn ông chân chính. Hai người chúng tôi trò chuyện với nhau rất hăng say, thiếu chút nữa đã kết nghĩa làm anh em ngay tại chỗ.

Vào ban đêm, sau khi cơm đã no, rượu đã say, A Thiết thúc dẫn tôi, Bốn mắt cùng với Dương Nhị Bì mặt mày bí xị như đang mắc tiểu, đi tới nơi đóng quân của đoàn ngựa thồ.

Đội ngũ của A Thiết thúc bao gồm hai mươi con la ngựa và tám người ruổi ngựa. Thành viên nữ duy nhất trong đội ngũ chính là cô gái người Miêu tôi đã thấy trong Nhà thủy tạ, tên là Hương Lăng. A Thiết thúc nhấn mạnh, cô gái này còn trẻ, nhưng lại là cao thủ dùng "Dược". "Dược" là cách gọi cổ của người Miêu. Bởi vì người Miêu coi cổ trùng như là con dao hai lưỡi, cho nên bình thường họ không dám gọi thẳng là cổ, mà thay vào đó gọi là "Dược". Nhà nào có người "Dùng dược", người khác sẽ không dám gọi thẳng tên chỉ thẳng mặt, mà chỉ tự hiểu trong lòng, âm thầm xa lánh nhà người đó. Nhà Hương Lăng đã nuôi trùng dùng dược qua nhiều thế hệ. Khi đến thế hệ mình, do bị họ hàng xa lánh, cô ta đành phải rời bỏ trại nhà mình, lang thang ở bên ngoài. May mà A Thiết thúc là người trượng nghĩa, chẳng thèm để ý tới những điều kiêng kỵ của người đời, giữ cô ta lại làm thầy thuốc cho đoàn ngựa thồ.

Tôi vừa nghe thấy trong đội ngũ có một hảo thủ dùng dược, lập tức hưng phấn bừng bừng, chạy ngay tới nơi đội ngũ tập kết để tìm Hương Lăng, định hỏi thăm cô ta về loại trùng xoắn ốc khống chế tâm trí con người kia.

Vừa tới bên cạnh chuồng ngựa, tôi đã nghe thấy Hương Lăng đang tranh cãi với A Thiết thúc, thành ra tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, đành phải trốn ở phía sau đống cỏ khô, lẳng lặng lắng nghe xem đã xảy ra chuyện gì.

"Em không đồng ý vận chuyển chuyến hàng này." Giọng Hương Lăng hết sức gay gắt, "Dù mười cái thùng kia đã bọc kín, nhưng mỗi lần lại gần chúng là em lại thấy khó chịu khắp toàn thân, thứ bên trong tuyệt đối không tốt lành gì."

"Em gái, quy tắc trong nghề của chúng ta chắc cô thừa hiểu. Khách muốn vận chuyển loại hàng gì, chúng ta không được tò mò cũng không thể hỏi, nếu đã thu tiền đặt cọc, dù đầu mất cũng phải đưa đến tận nơi. Ông chủ Dương là thủ lĩnh Tào bang, sau này nếu cần vận chuyển theo đường thủy chũng ta sẽ phải phiền đến người ta. Hơn nữa, lần này ông ta lại còn khẩn thiết nhờ chúng ta vận hàng. Khu hồ Phủ Tiên bên kia, tôi và cô đều biết rõ, đoàn ngựa thồ bình thường sao có thể đi được tới đó? Người lẫn hàng đã ở trong đội ngũ hết rồi, nếu giờ mà tôi từ chối ông ta, sau này có còn ai coi trọng cờ hiệu Thiết Mấ Bang nữa đây?"

"Cờ hiệu quan trọng hay tính mạng anh em trong đoàn quan trọng? Anh không phát hiện ra mấy người đi theo họ Dương kia, người nào mà chẳng giấu đồ chơi trong ngực áo. Theo em thấy, Dương Nhị Bì nôn nóng như vậy, hàng hóa trong rương nhất định là thứ cực kỳ khó nhằn. Chúng ta đâu có thiếu tiền, không thò chân vào cái vũng nước đục này thì vẫn tốt hơn. Thiết thúc, anh hãy nghe em lần này, chớ nên tham bát bỏ mâm."

"Những điều đó tôi đã nghĩ đến hết cả rồi. Thế nhưng, dù là bậc lão thành, người ta vẫn khiêm nhường cất công đến tận nhà nhờ vả chúng ta nhiều lần. Đã đến nước này, về tình hay về lý chúng đều không thể rút lui được nữa. Cô không phát hiện ra mọi người đang bàn tán về việc này khắp cả Giang Thành hay sao! Người ta đã chặn trước toàn bộ đường lui, dù tôi có muốn từ chối cũng không kịp nữa rồi."

Tôi không hay biết đội ngũ của Dương Nhị Bì đã đến Giang Thành từ trước, nghe cuộc đối thoại của hai người này mới ý thức được, lần này lão lông chồn đã cấp bách lắm rồi. Mặc dù bề ngoài có vẻ to xác thô lỗ, nhưng A Thiết thúc lại phân tích mặt lợi và hại của vấn đề đâu ra đấy, suy nghĩ thấu đáo đến tiền căn hậu quả của sự việc. Xem ra, lúc ở trong Nhà thủy tạ vừa nãy, ông ta chỉ mượn miệng lưỡi của chúng tôi để đùa cợt Dương Nhị Bì, lợi dụng cơ hội xả bớt giận một phen mà thôi.

Thế nhưng, tôi thực sự tò mò. Nói gì thì nói, Dương Nhị Bì vẫn cứ là bá chủ một vùng sông nước, khống chế toàn bộ việc vận chuyển bằng đường thủy. Nếu không có cái gật đầu của lão ta, cho dù là một hạt vừng anh cũng đừng mơ tưởng chuyển đi được. Loại hàng gì mà lão ta không thể nuốt trôi, buộc phải chạy đến Giang Thành xa xôi cả ngàn dặm để nhờ vả đoàn ngựa thồ vận chuyển hộ thế này?

Hương Lăng nín lặng, không tiếp tục tranh cãi đến cùng với A Thiết thúc. Thấy không có cơ hội ra mặt bắt chuyện, tôi đành phải rón rén lẻn về, chạy đi tìm những người khác để nghe ngóng tình hình. Vòng qua chuồng ngựa một chuyến, tôi thấy toàn thể đội ngũ đang bận rộn làm công tác chuẩn bị, mọi người chia nhau kiểm tra hàng hóa và la ngựa. Tôi quan sát kỹ càng mười cái hòm mà Dương Nhị Bì muốn vận chuyển một lượt. Cái hòm nào cũng to lớn kềnh càng, chiều dài rộng đều vượt quá 2m, được bọc kín mít bằng da trâu nước, bên ngoài quấn chặt bằng dây thừng lẫn dây thép, thậm chí còn được niêm phong bằng dấu xi hình đầu cá của nhà họ Dương. Mười chiếc hòm to lớn đen thui nằm chỉnh tề trên mặt đất, nhìn mà thấy phát ớn.

Lâm Khôi đang tán dóc với một cậu thanh niên của đoàn ngựa thồ, tôi chạy tới đánh tiếng chào hỏi. Cậu ta chỉ vào cậu thanh niên kia, nói: "Chú em này tên là Tra Mộc, nhà ở ngay Nguyệt Miêu trại. Chuyến vận hàng lần này, cậu ta sẽ không đi cả chuyến, mà giữa đường sẽ rẽ về thăm nhà. Các anh cứ bám sát theo sau, cậu ta chính là ông trời con của Nguyệt Miêu trại đấy."

Cậu thanh niên da dẻ ngăm đen đó cười ngượng nghịu, vội vàng nói: "Bác sĩ Lâm đừng trêu em nữa. Anh đã mang thuốc cho mẹ em, là ân nhân của em. Hai ông anh này mà giao cho em, anh tuyệt đối yên tâm."

Tôi nói: "Bác sĩ Lâm, cậu được lắm, nhoáng cái đã tìm được hai người hộ vệ cho chúng tôi."

Tra Mộc nói: "Nguyệt Miêu trại chúng em là Miêu trại lớn nhất ở quanh đây. Chuyến vận hàng này chỉ đi ngang qua đó, nếu các anh muốn vào trại mà không có người dân địa phương dẫn đường thì sẽ không bao giờ tìm thấy cửa vào. Hì hì, mặc dù danh tiếng A Thiết thúc vang dội, nhưng khi vào đất Miêu thì toàn bộ sẽ do thằng em Tra Mộc này định đoạt."

Tôi còn lạ gì cái lý cường long nan áp địa đầu xà, bèn nhiệt tình khen ngợi cậu ta vài câu. Cậu thanh niên choai choai bị tôi thổi phồng quá đà, lập tức đỏ mặt xấu hổ bỏ chạy. Nghĩ tới Lâm Khôi đã tìm sẵn cho chúng tôi người dẫn đường sau khi vào đất Miêu, tôi túm lấy cậu ta cám ơn đi cám ơn lại, dù sao lời nói đâu có tốn tiền mua.

Lâm Khôi vuốt ve con hổ con, mỉm cười: "Tôi cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi. Ra khỏi Giang Thành, lời nói của họ Lâm tôi không còn trọng lượng gì nữa rồi. Ông chủ Dương kia không phải người tầm thường đâu, đi cùng với lão ta, ông chủ Hồ tốt nhất nên chú ý một chút. Hi vọng anh có thể sớm ngày gặp mặt Ms Shirley."

Vẫn canh cánh trong lòng trận cãi vã giữa A Thiết thúc và Hương Lăng, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định tránh không nói cho Lâm Khôi biết, chỉ phó thác việc điều tra thú ăn thịt người ở Dương Sơn, dặn cậu ta có rảnh nhất định phải hỏi han chỗ ông lão kể chuyện thuyết thư kia. Lâm Khôi luôn miệng đồng ý, chào tạm biệt từng người chúng tôi rồi lộn trở lại Giang Thành. Vừa rồi, Tần Bốn mắt chạy lăng xăng khắp đội ngựa thồ. Sau khi tiễn Lâm Khôi quay về, anh ta rối lên như cháy nhà, kéo tôi ra một chỗ vắng vẻ để bí mật trao đổi.

"Vừa rồi tôi đã hỏi hết tất cả một lượt rồi, Nguyệt Miêu trại thuộc khu tự trị, do Thổ ty địa phương quản lý. Mặc dù có cơ quan hành chính cấp xã, nhưng không có tiếng nói. Còn nữa, hàng của Dương Nhị Bì..."

Tôi thắc mắc sao chuyện gì anh cũng chạy đi hóng hớt, chẳng khác gì mấy mụ đàn bà vậy. Anh ta nghiêm nghị nói: "Có một số việc, nhìn thì có vẻ nhỏ nhặt, nhưng vào một thời điểm nhất định lại có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Nếu không điều tra tường tận trước, sau này anh sẽ phải nếm mùi đau khổ."

"Theo tôi thấy, về sau đừng có gọi anh là Bốn mắt nữa, chuyển sang gọi là giáo sư Tần thì thích hợp hơn nhiều."

"Lão Hồ, anh hãy nghiêm túc một chút!"

"Giáo sư Tần dạy chí phải!"

...

Thấy Bốn mắt sắp phát cáu, tôi vội chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi anh ta rốt cục đã thăm dò được những tin tức gì. Bốn mắt hào hứng bừng bừng vừa mở máy phát, vừa vẽ hình dưới đất minh họa: "Ngọn núi mà lát nữa chúng ta phải vượt qua tên là Lôi Công Lĩnh. Vượt qua ngọn núi này, đến xế chiều ngày mai là có thể tới được rìa Nguyệt Miêu trại. Người trong đoàn ngựa thồ bảo với tôi, trong vùng này, ngoài Nguyệt Miêu trại ra còn có năm sáu trại lớn nhỏ khác, số lượng cao thủ dùng Dược trong những trại đó tương đối nhiều."

Tôi gật đầu, nếu trong Miêu trại có cao thủ dùng "Dược" đúng như Bốn mắt đã nói, chắc chắn Shirley Dương và Tuyền béo sẽ tìm đến chỗ những người này. Tiểu Triệu nói Shirley Dương và Tuyền béo đã xuất phát từ hai hôm trước, chiếu theo tuyến đường, giờ này chắc hai người đã đến nơi rồi, chỉ có điều là không biết họ có tìm được vị Bạch Nhãn Ông mà chúng tôi muốn gặp hay không. Tôi lại hỏi Bốn mắt, có hỏi thăm được Bạch Nhãn Ông đang ở đâu hay không. Anh ta lắc đầu: "Nói ra kể cũng lạ, hỏi đi hỏi lại cả đoàn ngựa thồ tới vài lần, nhưng không một ai từng nghe nói đến cái tên này. Đến giờ tôi bắt đầu sinh ra nghi ngờ, liệu có phải chú Tiết đã nhớ lộn địa chỉ hay không. Có lẽ vị học giả đó không ở Vân Nam cũng nên."

"Anh nói vậy mà cũng nghe được, nếu người đó không ở Vân Nam, vậy mấy ngày vừa qua chúng ta đã công cốc hay sao. Chú Tiết đâu có gàn dở đến mức lừa mấy người chúng ta chạy khắp Trung Quốc, làm vậy thú vị lắm hay sao?"

Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng thật ra trong lòng tôi lại không dám chắc một chút nào, dẫu sao cũng đã trôi qua một nửa thế kỷ rồi. Cho dù ông cụ Bạch đó chuyển nhà đi mất hay là đã nhắm mắt xuôi tay, việc nào cũng có thể xảy ra cả. Nếu như chúng tôi không gặp may, đi một chuyến công cốc thì cũng không thể nào trách người khác được. Chỉ có điều, vừa nghĩ tới có nhiều khả năng sẽ mất đi manh mối điều tra lão già thần bí kia, tôi thực sự không cam lòng, không muốn thừa nhận chuyến đi Vân Nam này có thể sẽ kết thúc bằng thất bại.

Đúng lúc này, lũ la, ngựa ngoài bãi đất liên tiếp hí vang. Chúng tôi chạy tới đó xem xét, hóa ra A Thiết thúc đang chỉ đạo mọi người chất hàng lên lưng chúng. Dù mười cái rương này to lớn cồng kềnh, nhưng vẫn không thể làm khó được trí tuệ của người dân lao động. Họ cột hai con vật lại theo hàng dọc, sau đó dùng dây thừng buộc cố định vật nặng ở giữa chúng, rồi luồn hai cây sào tre song song dưới đáy hòm, mỗi đầu sẽ do một con khiêng. Tôi hỏi A Thiết thúc vì sao không để hai con ngựa chạy song song, như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Đứng ở bên cạnh, Hương Lăng phì cười: "Xem ra anh là người thành phố chưa từng vượt núi vùng Vân Quý bao giờ. Thiên Công Lĩnh là đường dốc đá cheo leo, nơi hẹp nhất chỉ đủ cho một người xoay ngang đi qua, để hai con ngựa đi song hành thì có khác gì tự sát. Huống chi nhịp bước của hai con ngựa lại không đều nhau, cách đó của anh hoàn toàn không thể thực hiện được đâu."

"Đường trên đó hẹp đến thế sao?" Không phải là tôi chưa từng nhìn thấy những sạn đạo hiểm yếu, mà chỉ là thấy những con ngựa cao to cùng hàng hóa nặng nề thế này, thật sự không hiểu nổi họ sẽ vượt núi như thế nào. Đứng bên cạnh tôi, Dương Nhị Bì chợt cười gằn: "Thằng ranh kia, đi thuyền cưỡi ngựa bảy phần nguy hiểm, chúng ta làm ăn mạo hiểm chẳng kém gì bay chui xuống lòng đất cả. Đã sống bằng nghề này, họ đương nhiên sẽ có cách vận chuyển hàng qua núi, không khiến bay phải đứng đây mà lo bò trắng răng."

Mặc dù rất gai mắt với dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo này của Dương Nhị Bì, nhưng tôi quả thực đã được mở rộng tầm mắt bởi bản lĩnh của đoàn ngựa thồ. Hèn gì lão già họ Dương kia lại phải mặt dày mày dạn nhờ A Thiết thúc giúp đỡ. Trong điều kiện không thể sử dụng khí giới hiện đại, để vận chuyển lượng hàng hóa khổng lồ như thế vượt qua vách đá cheo leo đích xác không phải là việc người bình thường có thể làm được. Trên đời này, ngoài đoàn ngựa thồ quanh năm qua lại Trà Mã Cổ Đạo này ra, quả thật không tìm ra một ai khác đồng ý tiếp nhận vụ chuyển hàng này.

Sau thời gian uống cạn tuần trà, toàn bộ mười cái rương cồng kềnh đen thui đã được chằng buộc xong. A Thiết thúc bảo người trong đoàn đưa cho tôi và Bốn mắt mỗi người một con la.

"Chú em Nhất, đừng vội chê con la này. Nguyên tắc của đoàn ngựa thồ bọn anh là ngựa quý hơn người. Ngựa chỉ có thể dùng để thồ hàng, bình thường không được cưỡi. Chú nhìn những người khác mà xem, ai cũng phải cõng theo một bao nặng nữa! Anh thấy hai chú không giống người trong cái nghề này, hai con la này chỉ thồ lều vải để cắm trại ngoài nơi hoang dã. Nếu mệt quá, hai chú cứ cưỡi la một lát cũng không sao."

Tôi nhìn những thành viên đoàn ngựa thồ đi ngang qua. Quả nhiên, ai cũng cõng ở trên lưng một bọc lớn. Ngay cả phận liễu yếu đào tơ là Hương Lăng cũng phải cõng một cái sọt cao ngang thắt lưng, đựng đầy các loại lương thực như khoai lang, mặt mày thản nhiên nhưng không, chạy qua bên cạnh tôi.

Dương Nhị Bì tranh thủ cơ hội châm chọc: "Cái đám thanh niên thời nay chúng bay không thể bì kịp với bọn ta ngày trước. Giờ hai đứa bay quay về vẫn còn kịp. Nếu sau này làm vướng chân đội ngũ, đừng trách ông đây thẳng chân đạp hai thằng xuống vực."

"Không cần ông chủ Dương phải bận tâm. Hồ Bát Nhất tôi tốt xấu gì cũng đã từng cầm súng lên chiến trường. Người đáng phải lo là cụ đấy, sau này lỡ có sái lưng, trật chân thì đừng có mà khóc ầm lên đấy."

Tôi giao dây cương con la xám cho Bốn mắt, sau đó đuổi theo Hương Lăng, giành lấy cái sọt trên lưng cô ta. Chu choa, cảm giác còn nặng hơn cả đá, hai sợi dây thừng khoác trên vai thít chặt như muốn cứa rách cả da thịt, thật sự chẳng hiểu nổi tại sao một cô gái yếu ớt như cô ta lại có thể cõng nó trèo đèo lội suối thường xuyên được. Đúng lúc này, trên đầu đội ngũ vang lên tiếng chiêng gõ.

"Mở chốt, khởi hành!"

Sau tiếng thét ra lệnh hào hùng của A Thiết thúc, toàn bộ đội ngũ đồng loạt phát ra tiếng hưởng ứng vang vọng tận mây xanh. Tôi, Bốn mắt và cả nhóm người Dương Nhị Bì mục đích không rõ nữa, tất cả theo sau đoàn ngựa thồ của A Thiết thúc, bắt đầu khởi hành tới khu hồ Phủ Tiên đầy sắc thái huyền bí với muôn vàn truyền thuyết.