Ma Hậu Yêu Cơ Phục Thù

Chương 26




Vi Nhã vừa dứt lời liền không thấy bóng dáng A Huyên trước mặt, chỉ đành lắc đầu ngao ngán. Nàng quả thật đã chiều hư nàng ấy mà.

..........

Nàng thất thần nhìn nữ nhân được trang điểm lộng lẫy trong gương, trong lòng lại dâng lên mỗ thương xót. Tôn Diệm hắn trước đây cũng từng cùng nàng cải trang trốn ra khỏi cung mà đi thả đèn hoa đăng.

Hắn đã từng dịu dàng đến thế, từng yêu thương bảo hộ nàng đến vậy. Vậy mà đến cuối cùng, hắn khiến nàng không nơi nương tựa, mất con, mất đi cả những tỷ muội vẫn luôn trung thành, gắn bó suốt bao nhiêu năm.

Mạc Vi Nhã tát mạnh vào mặt mình, ánh mắt lại hằn lên từng tia sát ý. Đây không phải là lúc để nàng nhớ đến những kí ức, kỉ niệm, thứ tình cảm đó. Tất cả vốn dĩ đã "chết", đã chìm vào hư vô, nhớ lại có được gì cơ chứ?

"Tiểu thư, xe ngựa đã đến rồi, nô tì đỡ người ra"

A Huyên ân cần đỡ Mạc Vi Nhã bước lên xe ngựa, sau đó vô cùng vui vẻ nói lời tạm biệt với Ôn Duyệt phu nhân và A Mục. A Mục vốn dĩ cũng muốn một lần được đi dự hội đèn hoa đăng, thế nhưng vậy mà bên tộc Ô Nhĩ Cáp Xích lại báo tin khẩn sang, A Mục đành phải đi một chuyến đến thành Tây Kinh để nhận thư, vì vậy liền bỏ lỡ cơ hội được đi xem đèn này.

A Mục buồn bã nhìn theo xe ngựa dần dần rời đi, sau đó nhanh chóng thi triển khinh công mà biến mất trong một khắc. Ôn Duyệt phu nhân ngẩn người nhìn theo bóng nhanh như chớp của A Mục, muốn gọi người nhưng rồi lại thôi.

"Có lẽ là lớn tuổi rồi nên hoa mắt chăng?"

Bà nghi hoặc tự hỏi chính bản thân mình, sau đó lực bất tòng tâm mà quay vào viện phủ tìm kiếm Mạc lão gia cùng đánh cờ.

..........

Lễ hội đèn hoa đăng vô cùng náo nhiệt, những đôi nam thanh nữ tú cùng ngồi bên nhau ngắm nhìn khoảng trời rộng lớn được tô điểm lấp lánh bởi những chiếc đèn trời xinh đẹp, những chiếc đèn hình hoa đăng được làm thủ công tinh tế được thả đầy trên mặt hồ Xuân Tịnh.

"Aaaaa! Cứu mạng! Cứu mạng!"

Vi Nhã cùn A Huyên đang dạo phố liền nghe thấy tiếng hét thất thanh gần đó, liền giật mình quay lại nhìn. Mỹ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, liễu yếu đào tơ vậy mà lại bị một đám lưu manh đầu đường xó chợ xúm lại quấy rối ngay trên phố đông người qua. Nhưng thật kì lạ, vậy mà người qua đường tuy nhìn thấy, nghe thấy nhưng vẫn một mực chung thuỷ giữ im lặng. Bọn họ cứ lạnh nhạt đi qua, hoàn toàn coi như không nghe thấy lời cầu xin tha thiết của nữ nhân xinh đẹp kia.

"Mỹ nữ, đi theo bọn ta, bọn ta liền hầu hạ muội thật tốt!"

"Mỹ nữ, ngoan ngoãn một chút, bọn ta sẽ nhẹ nhàng"

"Cô nương đừng la hét nữa, chẳng ai nghe thấy đâu! Hahahahaha!"

Tên cầm đầu cười lớn, ánh mắt như một con thú dữ thèm thuồng con mồi trước mặt, bàn tay to lớn thô bạo giật ngược lấy mái tóc của nữ nhân kia ra đằng sau, tay khác liền xé rách y phục.

"Áaaaaaaaaa"

Trầm Y Thư đau khổ ngã khuỵ xuống, mái tóc dài óng ả vẫn bị tên kia nắm chặt lấy không buông, nàng khốn đốn che đi da thịt trắng nõn, nước mắt mặn chát thấm đẫm cả y phục trên người.

Danh tiết cả đời của nàng đều mất hết rồi!

"Aaaaa, tên nào dám!"

Tên cầm đầu đột nhiên buông tóc Trầm Y Thư, đau đớn ôm đầu, máu từ đầu chảy xuống càng lúc càng nhiều, đỏ cả một phần khuôn mặt dữ tợn của hắn. Mạc Vi Nhã đứng đằng sau cầm lấy chiếc chuỳ gỗ còn vương máu của tên lưu manh kia, tay vẫn còn run nhẹ.

"Nhanh!"

A Huyên cầm lấy chiếc chăn mượn từ gia đình gần đó mà che chắn cho Trầm Y Thư, nhưng không may bị hai tên đàn em kéo lại đánh đập. Chúng đá liên tiếp vào bụng nàng, không ngừng chửi rủa thô tục.

"Huyên!!!"

Mạc Vi Nhã thét lớn đau xót nhìn A Huyên, đồng tử đỏ ngầu chỉ hận không thể giết chết  bọn chúng. Nàng đập mạnh thanh chuỳ vào đầu và phần bụng của tên cầm đầu và hai tên đàn em đang đánh A Huyên. Tuy nàng có thể yếu đuối, nhỏ bé, nhưng nếu đụng đến người của nàng, đừng có mà mơ!

"Tiểu thư....tiểu thư"

A Huyên sợ hãi nhìn đám nam nhân to lớn nằm chật vật dưới đất, chạy đến ôm chầm lấy tiểu thư của mình. Thật sự doạ chết nàng mà! Vốn tưởng có thể đi hội đèn bình yên, vậy mà lại xảy ra chuyện này, nếu như lão gia và phu nhân mà biết được....

Mạc Vi Nhã mệt mỏi an ủi lấy A Huyê, chậm chạp bước đến chỗ chả Trầm Y Thư, quan tâm hỏi.

"Cô nương này không biết xưng thế nào?"

"Hồi Quận chúa, tiểu nữ là Y Thư"

Trầm Y Thư cúi thấp đầu không dám nhìn Mạc Vi Nhã, bản thân cũng cách xa hơn.

"Ngươi sao vậy?"

Vi Nhã ngạc nhiên nhìn Trầm Y Thư đang dần lùi về nhau, cánh tay giơ lên định vuốt tóc cho nàng ta liền bị giữ lại.

"Quận chúa...đừng...thân thể tiểu nữ nhơ nhuốc, dơ bẩn...xin người đừng chạm vào"

Như một vết cứa sâu vào tim nàng, Mạc Vi Nhã thẫn người nhìn Trầm Y Thư. Thật giống với "Phương Tình" của năm đó, nàng cũng từng nhơ nhuốc như vậy, dơ bẩn như vậy. Nhưng nàng ấy may mắn hơn nàng, nàng ấy vẫn chưa phải chịu đựng nỗi đau đớn, tổn thương sâu sắc về cả thể xác và tâm hồn giống nàng năm đó. Từng người thân thiết nhất, quan trọng nhất của nàng lần lượt bị giết chết, họ bị ép phải chứng kiến những giây phút ghê tởm, bẩn thỉu ấy của nàng.

Từng hình ảnh, kí ức, kỉ niệm đau thương lần lượt sống dậy trong tâm trí nàng, như đày đoạ lại như ép buộc nàng phải nhớ những nỗi đau, uất hận ấy. Mạc Vi Nhã chao đảo ngã xuống liền rơi vào một vòng tay ấm áp, cả người kịch liệt run rẩy  nhìn người nam nhân trước mắt.

Tôn Diệm!

Hắn vậy mà lại ở đây!