Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 5





Lâm Vô Ngung cười lên: “Lời này của cậu rất mất lịch sự.”


“Không mất lịch sự bằng lời cậu vừa mới nói.” Đinh Tễ đáp lời.


“Vậy ban nãy cậu xem chỉ tay cho tôi không xem được cái này sao?” Lâm Vô Ngung nhìn lòng bàn tay của mình.


“Không xem, cũng không nghĩ tới phương diện ấy,” Đinh Tễ nghĩ ngợi, đè thấp giọng, “Không phải là ruột thịt sao?”


“Là bố mẹ ruột.” Lâm Vô Ngung nói.


“Ồ.” Đinh Tễ đáp một tiếng.


Hai người không nói thêm gì nữa, cùng nhau nhìn chiếc xe nôi.


Mấy phút sau, một chiếc xe cảnh sát đi tới đây, Đinh Tễ nhảy lên, xông về phía xe cảnh sát vẫy vẫy tay: “Ở đây–“


Một quyển sách nhét trong túi quần đằng sau của cậu rơi xuống đất.


Lâm Vô Ngung cũng thường nhét sách vở vào trong túi quần sau, anh không thích cầm đồ trên tay.


Nhưng Đinh Tễ không giống như vậy.


Lâm Vô Ngung nhặt quyển sách dưới đất lên, sách đã cũ lắm rồi, trang sách đều trong vàng có dính đen, nhưng mà có lẽ được giữ gìn rất cẩn thận, trang sách đều phẳng, không có một góc quăn.


Ngoài bìa vẽ một bàn tay, cùng với đủ các loại đường trong lòng bàn tay, không nhìn tên sách cũng biết đây chính là một quyển dạy xem chỉ tay.


Không ngờ rằng kẻ lừa đảo giang hồ còn mang theo tài liệu tham khảo bên người….kính nghiệp vậy sao.


“Sách của…..” Khi Lâm Vô Ngung đưa sách cho Đinh Tễ, cậu đã chạy tới đón cảnh sát rồi.


“Cháu báo cảnh sát,” Đinh Tễ chỉ vào chiếc xe nôi, “Đứa bé đặc biệt nhỏ, vẫn luôn ngủ.”


“Đứa bé này chắc tầm hai tháng?” Một cảnh sát già vừa nhìn thấy đã nhíu mày, “Chiếc xe này được đẩy tới đây thế nào? Các cháu có nhìn thấy hay không?”


Đinh Tễ và Đại Đông đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung.


“Cháu chỉ đứng ở đây,” Lâm Vô Ngung đi tới vị trí mà anh đứng lúc trước, “Cầm điện thoại nhìn về bên đó, cháu không biết chiếc xe này xuất hiện bên cạnh cháu từ khi nào, khi cháu quay đầu lại đã nhìn thấy rồi.”


“Phải lập tức liên hệ với mấy đồng chí nữ trong Sở trước đã, còn có bệnh viện,” Cảnh sát già quay đầu nhìn những đồng nghiệp ở đằng sau, “Đứa bé này quá nhỏ, cũng không biết đã đói bao lâu rồi…..”


“Bây giờ bọn cháu….có thể đi rồi ạ?” Đinh Tễ đứng bên cạnh hỏi.


“Các cháu phối hợp một chút,” Cảnh sát già nói, “Phải làm ghi chép, bọn bác thu xếp cho đứa trẻ này rồi còn phải điều tra.”


“Luôn bây giờ ạ?” Lâm Vô Ngung nói.


“Ừ.” Cảnh sát gật đầu.


“Sao thế?” Đinh Tễ nhỏ giọng hỏi, “Cậu có việc hả?”


“Tôi còn chưa ăn cơm.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng trả lời.


Đinh Tễ không để ý tới anh nữa.


Từ khi giao đứa trẻ cho cảnh sát, sau đó phối hợp tới đồn cảnh sát làm ghi chép, tới lúc cuối cùng trả lời một loạt câu hỏi rồi đi về, Đinh Tễ đều không để ý tới anh.


Cũng không nhìn anh mấy lần.


Vừa ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Đinh Tễ kéo bạn của cậu đạp xe đi thẳng không quay đầu lại, thậm chí Lâm Vô Ngung còn không tìm được cơ hội trả lại tài liệu tham khảo cho cậu.


Vậy là không đến được Cẩu Đều Đi rồi.


Lâm Vô Ngung ăn một bát mì ở quán nhỏ bên cạnh đồn cảnh sát, ngồi xe quay lại trường học.


Anh không biết tại sao Đinh Tễ lại đột nhiên không để ý tới anh.


Có lẽ là cảm thấy anh quá lạnh lùng, đối diện với một đứa bé còn nhỏ như vậy, còn có thể là vừa bị vứt bỏ, anh lại chỉ nghĩ tới ăn.


Không có chút đồng tình tối thiểu.


Bữa tối hôm nay chính là mì, thứ mang về cho bạn học chung ký túc cũng là mì.


Khi Lâm Vô Ngung cầm bốn phần mì tới kí túc xá, thể tích của bốn hộp mì cũng không khác hai gói xiên nướng là bao, nhưng bên trong còn có canh, khi chạy vọt qua cửa của bác quản lý ký túc, vừa cần có tốc độ, tay còn phải vững.


“Đừng tưởng rằng tôi không nhìn rõ cậu là ai!” Giọng của một người từ xa truyền tới.


Thực sự là bác không nhìn rõ.


Lâm Vô Ngung đã chạy tới tầng ba, anh vẫn luôn tự tin với tốc độ của mình.


Tầng một có một chiếc gương, mỗi lần anh xách đồ ăn về chạy qua đó đều liếc nhìn một cái, trước giờ chưa từng nhìn rõ dáng vẻ của mình.


Giống như tia chớp.


Mấy người còn lại trong ký túc vẫn đang ôn tập dưới đèn, nhưng khi Lâm Vô Ngung đi vào, mọi người đều nhìn ra cửa.




“Tao nghe thấy tiếng hét của bác quản lý ở dưới tầng.” Trần Mang cười nói.


“Bác ấy nói có thể nhìn thấy rõ tao là ai.” Lâm Vô Ngung nói.


“Không thể nào, nếu như có thể nhìn thấy rõ mày đã bắt mày từ lâu rồi,” La Xuyên đứng dậy nhận lấy hộp đồ ăn, “Một tuần chạy ít nhất ba lần.”


“Bữa tối nay mày ăn mì à?” Lưu Tử Dật nói, “Đây không phải là phong cách của mày, đã đi ra ngoài rồi mà lại không ăn một bữa lớn?”


“Gặp chút chuyện,” Lâm Vô Ngung nhét bản tài liệu tham khảo của Đinh Tễ xuống dưới gối đầu, “Không ăn được bữa lớn.”


Anh cũng không muốn nói chuyện hôm nay nhặt được đứa trẻ con, mà ưu điểm lớn nhất của ký túc xá lúc này lại được thể hiện ra, không ai hỏi gì cả.


Bạn ký túc ưu tú như vậy, thời gian ở bên nhau giảm giần theo con số ước tính ở trong phòng học, có đôi khi ngẫm lại sẽ làm người ta đột nhiên cảm thấy thương cảm.


“Còn một hộp là của mày hả?” Trần Mang hỏi.


“Bốn hộp dễ cầm hơn,” Lâm Vô Ngung nói, “Bọn mày chia ra đi, tao vừa mới ăn xong, đi đọc sách một lát.”


Ẩn ngữ tướng tay.


Lâm Vô Ngung mở đèn bên giường lên, đeo kính vào.


Quyển sách này giống như tập sách lậu được bày bán ở vỉa hè, tên sách cũng không phải mấy loại như “Vô cùng đơn giản, trong năm phút học được cách xem tướng số” hoặc là “Xem tay biết người” “Từ chỉ tay tới nhân sinh”, gần như theo phong cách huyền nghi.


Rất độc đáo.


Ồ. Tác giả còn là một người nước ngoài.


Lâm Vô Ngung theo thói quen trình tự học tập bình thường, đầu tiên xây dựng một chút vấn đề trong đầu.


Ví dụ như nguồn gốc của trò xem chỉ tay này là ở đâu, xem chỉ tay được ưa thích nhất ở bối cảnh văn hóa nào, căn cứ để phân chia các đường chỉ tay ứng với các khu vực là gì….


Sau đó anh mở sách ra.


Trang đầu tiên là mục lục, hai hàng chữ to tinh tế viết bằng bút bi.


Sách lưu trữ riêng của thần đồng nhỏ Đinh Tễ.


Không cho cậu mượn. Không được ăn trộm. Nhặt được phải trả lại cho tui.


Đường kính của từng chữ đều khoảng tầm hai centimet, Lâm Vô Ngung phải nhìn tới mười mấy giây mới cười ra tiếng.


Bên dưới còn có một hàng ngày tháng, dựa vào ngày tháng để tính, có lẽ là Đinh Tễ viết thời điểm học tiểu học hoặc là sớm hơn….


Lâm Vô Ngung dừng một chút, lại lật xem qua sách, bên trong còn có một số chỗ đánh dấu, nét chữ đều giống nhau, có lẽ là được viết vào cùng một thời kỳ.


Như vậy có thể thấy được, hồi năm sáu tuổi Đinh Tễ đã nhận biết không ít chữ, năng lực lí giải tựa hồ cũng rất được, còn có cả suy nghĩ của bản thân, cũng không có cảm giác như rất nhiều bạn nhỏ cảm thấy sách là thứ quyền uy nhất, một trang nào đó còn bị cậu đánh dấu lên “Nói xạo!!”


Thú vị.


Lâm Vô Ngung đẩy gọng kính.


Đinh Tễ ngồi trước bàn học, trên bàn là đống bài tập và đề thi đã làm xong để lộn xộn, lúc này một tay cậu cầm điện thoại, tay còn lại lục lọi trong ngăn bàn.


Cậu biết bây giờ đã muộn rồi, chắc chắn Đại Đông đã đi ngủ, nhưng mà cậu không nhịn được tới sáng mai.


“Mau nhận, mau nhận, mau nhận đi…..” Cậu đứng dậy, đi vòng quanh phòng, kéo chăn, xem gầm giường.


“Đậu má…..” Cuối cùng Đại Đông bên kia cũng nhận điện thoại, “Mày điên hả? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”


“Tao biết bây giờ có hơi muộn…..” Đinh Tễ nói.


“Không phải có hơi, mà sắp bốn giờ rồi con ạ,” Đại Đông thở dài, “Có chuyện gì?”


“Quyển sách mà hôm nay tao nhét vào túi quần sau,” Đinh Tễ cau mày, “Mày đã xem chưa?”


“Túi quần sau? Sách gì?” Đại Đông rất mờ mịt, “Mày còn mang sách ra ngoài sao?”


“Không có việc gì, mày ngủ đi.” Đinh Tễ tắt điện thoại, hơi nản lòng ngồi lên giường, vốn còn có chút buồn ngủ, bây giờ rõ ràng đã biến mất sạch rồi.


Buồn bực.


Khoảng thời gian này cậu đều phải về nhà ở, cho nên tối hôm qua phải tới nhà bà nội cầm sách về đây, kết quả Lâm Vô Ngung nhặt được một đứa trẻ con, còn làm người ta tức giận, cậu lăn qua lăn lại xong cũng rất khó chịu quay về nhà làm đề, cho tới vừa nãy mới nhớ ra, sách mất rồi.


Quyển sách này đi theo cậu rất nhiều năm, từ năm lớp một tới bây giờ, cậu đã xem xong từ lâu rồi, cũng không có nội dung nào khó lường cả, bình thường cậu lấy ra cũng chỉ cầm thôi, rất ít khi mở ra.


Nhưng quyển sách này đã ở bên cạnh cậu rất nhiều, rất nhiều năm, giống như búp bê của những cô bé, coi như một loại thuốc an ủi.


Một thời điểm nào đó nó còn là con đường quan trọng để nhận được cảm giác an toàn.


Khi cậu vẫn là một cậu nhóc, thậm chí còn là thủ đoạn để cậu cải thiện mối quan hệ với bạn học và thoát khỏi đầu sỏ của trường.


Quyển sách này không hề quan trọng.



Quyển sách này không mấy quan trọng nữa.


Vẫn phải ngủ, ngày mai còn phải đi học.


Khi ở nhà bố mẹ, cậu không thể trốn học, nếu như ở nhà ông bà thì có thể tùy tiện, trước đây bà nội cậu còn cho rằng bốn giờ mỗi ngày cậu đã tan học như thời còn học tiểu học, sáu bảy giờ mới về nhà là do ở trường học quá cực khổ.


Ngủ thôi.


Cậu mò mẫm giống như kẻ trộm tới phòng vệ sinh rửa mặt xong, quay lại trong phòng tùy tiện rút một cuốn sách ở đầu giường ra, một quyển trong đống sách mà mà bố cậu đã mua theo danh sách học của cậu, cậu cũng không xem là sách gì, nhét ngay xuống dưới gối, nhắm mắt đi ngủ.


Ngày đầu tiên sách bảo bối bỏ nhà ra đi.


Nhớ nó.


Ngày thứ hai.


Nhớ nó. Lục tìm ở trên cửa hàng sách cũ trên mạng.


Vậy mà lại có.


Hai mươi bảy? Quá đắt!


Ngày thứ ba.


Nhớ nó. Lục tìm ở cửa hàng sách cũ.


Ba mươi sáu? Phí vận chuyển mười đồng?


Đinh Tễ đút điện thoại vào trong túi quần trước khi giáo viên đi xuống, duy trì tư thế ban đầu không cử động.


Mãi tới khi giáo viên vỗ nhẹ vào vai cậu một chút, cậu mới giật mình ngẩng đầu lên, vừa dụi dụi mắt.


“Không nghỉ ngơi đủ?” Giáo viên nhẹ giọng hỏi.


“Tối qua em ngủ muộn quá.” Đinh Tễ trả lời.


“Mệt quá thì nằm xuống mấy phút,” Giáo viên nói, “Vẫn phải chú ý lao động kết hợp nghỉ ngơi.”


“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu.


Sau khi giáo viên đi rồi, cậu mới quay đầu nhìn sang bên cạnh.


Thạch Hướng Dương ghét bỏ nhìn cậu: “Sao mày có thể giả vờ giỏi như vậy?”


“Muốn tao dạy mày không?” Đinh Tễ hỏi.


“Không.” Thạch Hướng Dương chính trực từ chối.


“Lát nữa tao ra ngoài một chút,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Nếu như cô Hà tới tìm tao, mày cứ nói là tao tới sân thể dục học bài rồi.”


Thạch Hướng Dương không trả lời ngay lập tức, suy nghĩ một lát sau đó hỏi: “Mày đã từng học bài sao? Không phải mày là người xem qua là nhớ trong truyền thuyết sao?”


“Cái rắm,” Đinh Tễ không nghĩ ngợi gì phủ nhận luôn, “Từ khi nào tao thành người xem qua là nhớ trong truyền thuyết?”


“Vậy mày bình thường thế này thì đi thi kiểu gì? Cũng học bài sao?” Thạch Hướng Dương hỏi.


“Không học, nói ra thì…..tao chọn khoa học tự nhiên chính là vì cho rằng không phải học thuộc,” Đinh Tễ lại thở dài, “Không ngờ rằng, cũng phải học không ít.”


“Vậy mày thi kiểu gì mà vào được top 5?” Thạch Hướng Dương lại hỏi.


“Thưa anh là em nghe giảng ạ,” Đinh Tễ lại thở dài một hơi, “Những thứ cần học thuộc tao cũng nhớ được đại khái, cũng có thể tự luận ra được.”


Thạch Hướng Dương không nói gì, chỉ nhìn cậu.


Đinh Tễ liếc mắt nhìn, phát hiện biểu tình trên mặt Thạch Hướng Dương vô cùng đau buồn mất mát.


Cậu đột nhiên tỉnh ra, vì phòng ngừa Thạch Hướng Dương cắt bánh ngọt, cậu nhanh chóng bổ sung một câu: “Có đôi khi tao cũng phải dựa vào gian lận.”


“……Ờ.” Thạch Hướng Dương gật đầu.


Tiết thứ hai buổi chiều Đinh Tễ không tới phòng học, cậu chuồn ra công viên nhỏ bên cạnh trường, tuy rằng hai ngày nay cậu đã lượn vòng qua đó mấy lần rồi, nhưng cậu vẫn không từ bỏ quyết tâm, buổi chiều cậu lại chạy tới một chuyến.


Không thu hoạch được gì.


Cậu biết có thể mua được sách cũ trên mạng, nhưng đối với cậu không có ý nghĩa gì cả.


Cậu chỉ muốn quyển sách ở chung với cậu mười mấy năm, ở dưới gối đầu cùng cậu oai phong một cõi mười mấy năm, bên trên còn có chữ ký thuộc về riêng cậu, ký hiệu thuộc về riêng cậu, sạch sẽ lưu loát……


Con đường cuối cùng để tìm sách, là hỏi cái thứ máu lạnh như Lâm Vô Ngung.


Cậu vốn định đợi khi nào Lâm Vô Ngung tới công viên nhỏ lần nữa, nhưng mà quyển sách đó rách nát, nếu như Lâm Vô Ngung thuận tay quăng đi thì làm thế nào, dù sao Lâm máu lạnh đối diện với đứa trẻ bị vứt bỏ cũng còn muốn đi ăn cơm.


Vì thế Đinh Tễ quay đầu đi tới trường trung học phụ thuộc.



Lâm Vô Ngung ngồi trên sân thể dục, phía trước là mấy lớp đang trong tiết thể dục.


Từ giữa trưa tới bây giờ anh đều ở trên sân thể dục, đi đi ngồi ngồi, lúc này học sinh bên cạnh anh bắt đầu đứng dậy, anh dự tính về ký túc xá hoặc là lớp học.


Khi cầm sách trong tay chuẩn bị đi, anh dừng lại.


Có người trèo qua tường vây chỗ sân thể dục đối diện khán đài vào trong.


Mấy người thích trèo tường ở chỗ đó chính là mấy người lớp 11-Văn 1, Khấu Thầm cầm đầu, dường như một tháng không trèo tường mấy lần thì không được coi là người của trung học phụ thuộc.


Nhưng hôm nay người trèo tường cũng không phải là học sinh của trung học phụ thuộc.


Là…..Đinh Tễ?


Lâm Vô Ngung đẩy gọng kính, muốn xác định xem có phải là mình nhìn nhầm hay không.


Nhưng một giây sau anh xác định mình không nhìn nhầm.


Sau khi Đinh Tễ nhảy xuống đất thì nói mấy câu với nữ sinh ngồi trên khán đài, sau đó nữ sinh chỉ về hướng anh đang đứng.


Sau đó Đinh Tễ chạy như bay như đi tìm kẻ thù nhiều năm cuối cùng cũng nghe được kẻ thù ở đâu.


Tốc độ này làm Lâm Vô Ngung không thể không cảnh giác đứng dậy.


“Đừng đi!” Đinh Tễ cách hơn mười mét chỉ vào anh gọi, “Lâm Vô Ngung!”


“……Không đi.” Lâm Vô Ngung trả lời.


Có lẽ là do giọng không đủ lớn, Đinh Tễ không nghe thấy, hô một chuỗi liên tiếp: “Đừng đi, đừng đi, đừng đi…..tôi tìm cậu có việc……”


“Cậu còn biết trèo tường từ đâu vào?” Lâm Vô Ngung đợi cậu chạy tới trước mặt mình mới mở miệng hỏi.


“Không có trường học không thể trèo tường,” Đinh Tễ thở hồng hộc, “Cũng không có trường nào là không thể trèo vào.”


“Tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Hôm nhặt được đứa bé cậu có nhìn thấy quyển sách nào không?” Đinh Tễ hỏi.


“Ẩn ngữ tướng tay sao?” Lâm Vô Ngung có chút bất ngờ, anh vốn định cuối tuần này tới công viên nhỏ xem có gặp được Đinh Tễ hay không, nhưng không ngờ rằng người này lại vì quển sách mà trèo tường vào trường tìm anh.


Câu trả lời này làm Đinh Tễ đột nhiên yên tâm, cũng không muốn nói gì, chắp tay với Lâm Vô Ngung, ngồi xuống ghế đá thở một hơi thư thái.


“Chỉ vì chuyện này?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Đúng vậy, vì chuyện này thôi,” Tâm tình Đinh Tễ thoải mái, “Cậu lấy nó lúc nào đấy?”


“Tôi nhặt được.” Lâm Vô Ngung sửa lại lời cậu.


“Cậu nhặt được khi nào?” Đinh Tễ hỏi lại.


“Khi cậu kích động chạy về hướng chú cảnh sát.” Lâm Vô Ngung nói.


“….Lúc ấy đã rơi rồi? Tôi hoàn toàn không có cảm giác gì,” Đinh Tễ vươn tay ra, “Đưa cho tôi đi, hai đêm rồi tôi ngủ không ngon.”


“Ở ký túc,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đi lấy cho cậu.”


“Tôi đi với cậu, cậu khỏi phải chạy lại đây.” Đinh Tễ nói.


“Không phải lát nữa cậu phải trèo ra sao?” Lâm Vô Ngung chỉ về bức tường bên kia.


“Lát nữa tôi sẽ nghênh ngang đi ra ngoài,” Đinh Tễ nhìn bên kia, đi theo sau Lâm Vô Ngung, “Ban nãy tôi muốn đi vào từ cửa chính, nhưng bảo vệ cửa trường cậu rất không thông biết lí lẽ tình cảm, nói chỉ cho ra không cho vào.”


“May là tôi ở sân thể dục, nếu như tôi đang ở trong phòng học, có lẽ cậu còn chưa hỏi thăm được nơi tôi ở đã bị đuổi ra.” Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn cậu.


“Không đâu,” Đinh Tễ xua tay, “Tôi hỏi một bạn nữ vừa ra khỏi cổng trường, người ta nói cậu không ở sân thể dục thì ở nhà ăn.”


“Ồ.” Lâm Vô Ngung cười cười.


“Học thần.” Đinh Tễ nói.


Lâm Vô Ngung nhíu mày.


“Sao nào,” Đinh Tễ cũng nhíu mày, “Người ở trường các cậu nói, học thần ấy hả, không ở sân thể dục thì ở nhà ăn, nguyên câu.”


“Cũng tương tự như thế, tôi không thích ngồi trong phòng học,” Lâm Vô Ngung nói, “Thần đồng nhỏ.”


Đinh Tễ đột ngột dừng lại, giọng nói có chút chuyển hướng: “……Cậu đã xem sách của tôi rồi?”


“Xem rồi, cậu cũng không viết là không cho xem,” Lâm Vô Ngung nói, “Chỉ viết không mượn, không cho phép trộm, nhặt được phải trả lại cho cậu….”


“Đừng nói nữa.” Đinh Tễ thở dài.


“Có phải,” Lâm Vô Ngung đột nhiên lùi bước, ghé vào bên tai cậu nhỏ giọng nói, “Cậu không thích bị người ta gọi là thần đồng?”