Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 47





Lâm Vô Ngung chưa từng bóp vai cho ai, chỉ từng bóp chân cho Trần Mang do cậu ta chơi bóng rổ được nửa trận thì bị chuột rút.


Dáng người Đinh Tễ cũng coi như là hơi gầy nhưng rất rắn chắc, bả vai có thể sờ thấy khớp xương rõ ràng, tuy rằng biết là không thể nhưng anh vẫn cảm thấy như nếu dùng thêm chút sức nữa là có thể bóp nát vai cậu.


Nghĩ như vậy, đầu ngón tay không ước lượng được lực, có lẽ là dùng sức hơi lớn, Đinh Tễ hít một hơi, “Lực tay được đấy, cậu từng bán thịt heo hả? Còn có sức hơn mấy người bán dưa hấu như chúng tôi.”


Lâm Vô Ngung bật cười, cúi đầu nhìn vai cậu, khẽ xoa xoa: “Ngại quá.”


“Xoa cả sau cổ nữa,” Đinh Tễ chỉ chỉ cổ mình, “Chỗ gần đầu ở hai bên ấy, ấn nhẹ thôi, đừng ấn nát tôi, tôi còn chưa lên đại học đâu.”


“Tôi bóp nát miệng cậu trước đã,” Lâm Vô Ngung giơ tay lên, khoa tay múa chân ở trên đầu Đinh Tễ rất lâu cũng không tìm được góc độ xoa bóp cổ thích hợp, cuối cùng dùng tay đặt ở sau gáy Đinh Tễ, sau đó dùng tay phải nhéo nhéo sau cổ cậu, “Như thế này được không?”


“Ồ được đấy, thật thông minh, không hổ là học thần.” Đinh Tễ nói xong đột nhiên thả lỏng, sức nặng cả đầu đều đặt trên tay Lâm Vô Ngung.


Lâm Vô Ngung lại thở dài.


Cổ Đinh Tễ rất đẹp, thon gọn, khi cúi đầu đường cong bên gáy rất gợi cảm.


Lâm Vô Ngung nhìn mấy cái xong dời ánh mắt, ánh mắt dừng lại trên tai Đinh Tễ.


Tai thì không có gì gợi cảm hay không gợi cảm, chỉ… trông rất nghiêm chỉnh, hơn nữa vì đối diện ánh sáng nên có thể nhìn thấy một vòng lông tơ tinh tế trên tai, rất đáng yêu.


Lâm Vô Ngung thổi một cái lên đầu tai cậu, có chút chờ mong tai cậu có thể rung lên giống như tai cún.


Đáng tiếc.


Không rung, dù sao chỉ là một con gà đen, còn không có cả tai….


Bóp một lát Lâm Vô Ngung cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thổi như vậy chắc chắn Đinh Tễ sẽ mắng người, ít nhất thì cũng phải gãi tai, vậy mà cậu lại không có chút động tĩnh nào?


Anh do dự dừng tay.


Đinh Tễ vẫn dựa vào lòng bàn tay anh không nhúc nhích.


“Đinh Tễ?” Anh gọi một tiếng, nhìn nghiêng sang, phát hiện mắt Đinh Tễ đang nhắm.


Ngủ rồi.


Thực sự làm người ta đau đầu.


Lâm Vô Ngung quỳ một chân lên sô pha, một tay nâng đầu Đinh Tễ, anh cũng không muốn gọi Đinh Tễ dậy, nhưng cũng chắc chắn không thể duy trì tư thế này mãi.


Anh nhìn xung quanh, chậm chạm đứng dậy từ sô pha, nâng một chân lên, chậm rãi dịch về phía trước, vươn qua kẹp lấy một cái gối đầu trên sô pha rồi lại chậm chạp thu chân về, cầm lấy gối vào trong tay.


Giờ phút này anh mới phát hiện ra năng lực cân bằng của mình vô cùng tốt, hơn nữa chân cũng thật dài.


Anh đặt gối đầu ở vị trí Đinh Tễ có thể nằm xuống vừa vặn gối lên được, sau đó cẩn thận nâng đầu cậu dựa về phía sau, nâng gáy đặt xuống sau đó chỉnh lưng, sau một loạt động tác phức tạp, cũng coi như đặt được Đinh Tễ lên sô pha.


Nhưng Đinh Tễ vẫn còn gác chân.


Tuy rằng cậu còn đang sốt, mệt mỏi tới mức mới bóp vai một lát đã ngủ thiếp đi, vô cùng thảm, nhưng Lâm Vô Ngung nhìn thấy tư thế này lại không nhịn được cười rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại chụp bảy tám bức ảnh ở các góc độ khác nhau.


Chụp xong anh mới qua đó, cẩn thận kéo chân Đinh Tễ đặt thẳng.


Sau đó không còn quá nhiều việc để làm nữa rồi.


Đinh Tễ vẫn luôn ngủ, ngẫu nhiên tỉnh lại hai ba phút, nói mấy câu với Lâm Vô Ngung, sau đó lại tiếp tục ngủ.


Đá cũng sắp dùng hết, Lâm Vô Ngung cầm mấy cái khăn mặt, thấm ướt nước thay phiên bỏ vào trong ngăn đá tủ lạnh, để đông cứng lại rồi lấy ra đặt lên trên người Đinh Tễ.


Trên đầu, trên cánh tay, trên đùi, hễ là chỗ nào anh chạm vào cảm thấy nóng trừ bụng ra anh đều đặt lên.


Màu sắc và hoa văn lớn nhỏ của khăn mặt khác nhau, đắp lên trên người Đinh Tễ có vẻ vô cùng thảm, giống như một người lang thang không kiếm nổi một chiếc thùng giấy chỉ có thể đắp vải vụn lên người.


Thế là anh lại chụp Đinh Tễ mấy tấm ảnh.


Bình thường anh không hay nghịch điện thoại chứ đừng nói là chụp ảnh, số ảnh hôm nay có thể bằng ảnh vài tháng chụp.


Đinh Tễ nói không sai, đúng là trước giờ anh chưa từng chăm sóc người ốm.


Tuy rằng bố mẹ sinh anh ra nhưng trừ cứu tính mạng của đứa con cả, công dụng khác của anh chính là dự bị khi sau này thân thể Lâm Trạm không tốt cần người chăm sóc, anh có thể được coi trọng.


Nhưng anh không có cơ hội chăm sóc Lâm Trạm, cũng không xác định nếu như Lâm Trạm không bỏ đi, nếu như Lâm Trạm thực sự cần người chăm sóc, anh có thể chấp nhận sắp xếp như vậy hay là sẽ có tâm tình thế nào.


Hôm nay là lần đầu tiên anh chăm sóc một người ốm.


Có lẽ vì người này là Đinh Tễ, có lẽ vì thời gian không dài, cho nên anh không có chút cảm giác không tốt nào, chỉ mong Đinh Tễ có thể nhanh chóng hạ sốt.


Đinh Tễ không hạ sốt, cậu cũng không có khẩu vị ăn uống.


Buổi trưa anh không gọi đồ ăn ngoài mà đặc biệt hỏi thăm Lâm Trạm, tới một cửa hàng nhỏ ở xung quanh mua một nồi cháo quay lại.



Anh không mấy hứng thú với cháo, quá thanh đạm, tuy rằng bên trong có thịt nhưng căn bản thuộc về trạng thái có thể nhìn thấy nhưng ăn không thấy, tuy vậy lại thích hợp cho người ốm ăn.


Khi sắp ba giờ Đinh Tễ dậy ăn một bát cháo, Lâm Vô Ngung thuận tiện đo nhiệt độ cho cậu.


Nhiệt độ đã hạ xuống 37.8 độ, mặt Đinh Tễ không còn đỏ như trước nữa, trạng thái tinh thần cũng ổn, ăn cháo rất ngon.


“Theo tốc độ này,” Đinh Tễ nói, “Tôi ngủ thêm một giấc nữa là có thể hạ sốt rồi.”


“Chỉ mong vậy.” Lâm Vô Ngung thở dài một hơi, “Mau khỏe đi, nhìn cậu đáng thương quá.”


“Có gì đáng thương đâu.” Đinh Tễ nói, “Khi cậu sốt cảm thấy bản thân đáng thương hả?”


“Tôi…” Lâm Vô Ngung suy nghĩ cẩn thận, “Hình như chưa bao giờ sốt?”


“Nói phét,” Đinh Tễ nhìn anh một cái, “Sao có thể, cậu sống mười tám năm rồi mà chưa từng sốt hả? Cậu là thần tiên từ đâu tới vậy?”


Lâm Vô Ngung bật cười: “Thật đấy, dù sao trong trí nhớ tôi cũng chưa từng sốt.”


“Cậu….” Đinh Tễ bóc một que kẹo ra ngậm, “Sẽ không sốt mà cậu không biết đấy chứ, sau đó tự hạ sốt.”


“Không biết.” Lâm Vô Ngung nói, “Thân thể rất tốt, bình thường thì không thoải mái lắm cũng là cảm tí thôi, ngủ mấy giấc là khỏe.”


Đinh Tễ nhìn anh, qua một lát mới thở dài nói: “Nhóc đáng thương.”


“Cậu.” Lâm Vô Ngung nói.


“Lần sau nếu như cậu có không thoải mái ở đâu, nhớ phải nói cho tôi, nhất định phải nói với tôi.” Đinh Tễ nói, “Tôi chăm sóc cậu, để cậu trải nghiệm cảm giác được người khác chăm sóc.”


“Được,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Hi vọng có thể nhanh chút…”


“Thối hoắc!” Đinh Tễ lập tức gào lên ngắt lời anh, “‘Phì’ ra nhanh lên!”


“Tôi còn chưa nói ra mà.” Lâm Vô Ngung nói.


“Trong đầu cậu nghĩ rồi! Mong cái gì không mong lại mong bị ốm!” Đinh Tễ trừng anh, “Mau ‘phì’.”


“Phì!” Lâm Vô Ngung quay đầu qua phì một tiếng.


“Ba tiếng!” Đinh Tễ nói.


“Chữ ‘phì’ mà cũng có ba tiếng sao?” Lâm Vô Ngung sửng sốt, “Đều là người vừa thi đại học xong, cậu đừng lừa tôi.”


“Tôi bảo cậu ‘phì’ ba tiếng, cmn tôi thực sự phục cậu rồi!” Đinh Tễ nói được một nửa cũng tự cười lên, “Cậu thật là! Rốt cuộc cậu là ngốc kiểu nào thế.”


“Phì phì phì.” Lâm Vô Ngung phì xong cũng bật cười, giờ phút này chính là giờ phút thoải mái nhất trong ngày hôm nay.


Trước bữa tối, cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Đinh Tễ cũng quay lại phạm vi bình thường, không chóng mặt nữa, mặt không đỏ, chẳng qua giọng có chút khàn, cơ thể vẫn còn mệt mỏi.


“Thoải mái….” Cậu duỗi hông, “Tôi đi tắm một cái.”


“Đừng tắm được không?” Lâm Vô Ngung hơi lo lắng, “Vừa mới hạ sốt đã tắm? Lại bị lạnh thêm thì sao?”


“Tắm nước nóng,” Đinh Tễ đi vào trong phòng ngủ lấy quần áo, “Thoải mái hơn rồi, cậu gọi đồ ăn ngoài đi, tôi đói rồi, nhưng mà không muốn ra ngoài ăn.”


“Được.” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra.


Đinh Tễ đi vào trong phòng tắm, sau khi đóng cửa xong cậu xoa xoa mặt.


Hạ sốt là chuyện tốt, cậu biết lúc này có thể hạ sốt, trước đây cũng rất ít khi bị sốt qua đêm.


Nhưng hôm nay cậu đột nhiên có chút bất mãn với tình trạng bệnh của mình.


Kỳ thực khi Lâm Vô Ngung muốn gọi điện thoại cho người ta nói không đi quay nữa cậu rất vui, chẳng qua lý trí bảo cậu cản Lâm Vô Ngung lại, dù sao ngày hôm trước đã nói đi, hôm sau lại nói không đi nữa, có lẽ bên kia muốn đổi người cũng đã không kịp, sau này chắc chắn sẽ có ý kiến với Lâm Vô Ngung, cảm thấy người này không đáng tin.


“Ôi.” Đinh Tễ mở vòi nước, thở dài trong dòng nước ấm tạt vào mặt.


Một ngày trước khi Lâm Vô Ngung xuất phát, căn bản đều qua đi trong lúc Đinh Tễ mê man.


Ăn cơm tối xong Đinh Tễ lại ngủ thêm hai tiếng, sốt là chuyện rất hao thể lực, khi cậu tỉnh lại đã hơn chín giờ, rửa mặt xong cậu xem một bộ phim với Lâm Vô Ngung, xem được một nửa lại ngủ thiếp đi.


Giống như một con heo, còn không biết ngại nói Lâm Vô Ngung là heo?


Khi Lâm Vô Ngung vừa lôi vừa túm cậu lên giường nằm, cậu rất hậm hực, ngày mai Lâm Vô Ngung phải đi ở khách sạn rồi, mấy ngày tới cậu đều phải ở đây một mình.


Không có hứng thú đi chơi, cũng không biết có thể làm việc gì.


Nghĩ ngợi lại cảm thấy chán kinh người.


Hơn nữa ngày cuối cùng trước khi xuất phát lại bị cậu cứ thế ngủ qua mất….


Buổi sáng Đinh Tễ phá lệ thường dậy sớm hơn Lâm Vô Ngung năm phút, đánh răng rửa mặt xong ra ngoài Lâm Vô Ngung vừa mới ra khỏi phòng ngủ, khi nhìn thấy cậu thì vô cùng ngạc nhiên: “Cậu buồn vệ sinh nên tỉnh à?”



“Tôi không thể dậy sớm sao?” Đinh Tễ nói.


“Có thể.” Lâm Vô Ngung cười vươn tay ra chạm lên đầu cậu, “Hạ sốt rồi.”


“Đã hạ từ hôm qua rồi.” Đinh Tễ nhìn anh, “Khi nào cậu đi?”


“Tám giờ Lão Tiêu qua đây đón tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đi rồi cậu ngủ thêm một lát nữa.”


“Ừ.” Đinh Tễ đáp lời, nhìn thời gian, đã là bảy giờ hơn, “Không có thời gian ăn sáng rồi hả?”


“Lát nữa tôi có thể ăn trên đường.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu gọi đồ ăn ngoài đi, đừng ăn đồ quá nhiều dầu.”


“Ừ.” Đinh Tễ nằm trên sô pha.


Lúc tám giờ kém mười, điện thoại của Lâm Vô Ngung vang lên, Lão Tiêu đã tới rồi, Lâm Vô Ngung cầm trang bị chuẩn bị ra ngoài.


Đinh Tễ nằm trên sô pha không cử động, dùng mắt tiễn anh ra cửa.


“Đi nhé.” Lâm Vô Ngung nói.


“Công tác thuận lợi.” Đinh Tễ vẫy tay.


“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười, đóng cửa lại.


Sau khi nghe thấy tiếng thang máy vang lên ở bên ngoài, Đinh Tễ ngồi dậy từ sô pha, do dự một lát, đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới.


Chiếc xe Hummer màu đen dừng ở dưới tầng, một người đàn ông đứng ở bên cạnh cửa.


Lúc này Đinh Tễ mới cảm nhận trực quan được, người đàn ông hơn ba mươi tuổi này kỳ thực không thể quy vào loại “lão già”.


Lão Tiêu nhìn rất trẻ, tuy không nhìn thấy mặt nhưng ít ra tóc trên đầu vẫn còn rất dày.


Qua một lát, Lâm Vô Ngung đi ra khỏi tòa nhà.


Lão Tiêu vươn tay nhận lấy túi của anh, anh hơi né tránh, xách túi mở cửa ghế sau đặt vào.


Sau khi nói mấy câu, Lão Tiêu đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế điều khiển, Lâm Vô Ngung cũng kéo cửa phó lái ra.


Đinh Tễ vô cùng bái phục ánh mắt của bản thân, trong nháy mắt khi Lâm Vô Ngung mở cửa ra, cậu nhìn thấy Lâm Vô Ngung ngẩng đầu nhìn lên trên, cậu vội vàng dùng tốc độ nhanh như chớp rụt đầu vào trong phòng.


Cũng may là không gần, cũng may là Lâm Vô Ngung bị cận mà lúc này lại không đeo kính.


Nếu như để Lâm Vô Ngung nhìn thấy, cậu sẽ vô cùng mất mặt.


“Hôm nay không nhiều việc,” Lão Tiêu lái xe, “Tới rồi thì gặp mặt mọi người trước, có hai người em đã gặp từ trước rồi, Lão Điêu và Tráng Tráng, mấy người còn lại đều rất biết nói chuyện, ăn một bữa là thân ngay.”


“Vâng.” Lâm Vô Ngung trả lời.


“Lần trước không phải em muốn thử loại đa trục sao.” Lão Tiêu nói, “Anh có mang theo, lần này hai chúng ta điều khiển, em bay anh quay.”


“Được ạ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.


“Sáng ngày mai phải thử máy móc….” Lão Tiêu tiếp tục sắp xếp.


“Không phải trưa là có thể tới sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Buổi chiều thử máy đi.”


“Làm quen người trước đã.” Lão Tiêu nói.


“Còn có mấy ngày mà, quay chung với nhau là quen thôi, không cần phải đặc biệt làm quen,” Lâm Vô Ngung nói, “Quay không tốt làm quen người cũng không có tác dụng gì, người cũng không thể đổi tiền.”


Lão Tiêu ngưng một lát rồi bật cười: “Nói giống như muốn giết người ấy.”


“Người.” Lâm Vô Ngung nói.


“Được rồi,” Lão Tiêu nói, “Buổi chiều chúng ta bay thử một vòng trước… đúng rồi trước đây có phải em đã từng nói muốn mua chiếc của anh?”


“Có phải là chiếc lúc trước mà anh nói muốn bán không?” Lâm Vô Ngung nhìn hắn.


“Em có cần không?” Lão Tiêu hỏi, “Bình thường anh không quay như bọn em, chỉ chơi thôi, cũng không cần quá quen thuộc, mua được hơn nửa năm cũng không bay mấy lần, nếu em muốn thì cầm đi.”


“Em hỏi anh có bán hay không?” Lâm Vô Ngung cười.


“Haiz!” Lão Tiêu vỗ vỗ tay lái, “Bán, em ra giá đi!”


“Anh ra giá đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh ra giá em sẽ mặc cả, em nói giá rồi em sợ anh mở miệng ra sẽ đồng ý luôn.”


“Anh phục em rồi, có đứa nhóc nào giống như em không?” Lão Tiêu lại thở dài, “Em còn cần thiết bị không? Máy mà anh lắp ráp.”


“Không cần, em tự lắp được rồi.” Lâm Vô Ngung nói.


“Để anh nghĩ xem nào,” Lão Tiêu suy xét, “Dù sao thì cũng phải mới 95%…”


“90%.” Lâm Vô Ngung nói, “Mua được hơn nửa năm rồi, bay mấy lần liền nhưng dùng không thuận tay, hậu quả của không thuận tay là gì, chưa biết chừng còn bị rơi, dù sao trước đây anh từng phá máy bay…”


“Anh không nên nói với em chuyện phá máy bay,” Lão Tiêu nói, “Giá hữu nghị, bán cho em chín vạn.”


“Em tính xem nào.” Lâm Vô Ngung bắt đầu suy nghĩ.


“Còn phải tính sao, anh mua mười mấy vạn đấy,” Lão Tiêu thở dài. “Thực sự chưa từng bị rơi.”


Lâm Vô Ngung quả thực cần một công cụ flycam chuyên nghiệp, trước đây anh cũng đã từng muốn mua chiếc giống của Lão Tiêu, nhưng lại cảm thấy quá đắt, hơn nữa những việc trước đây nhận, dùng cái tầm mấy vạn là có thể giải quyết, thực sự không được thì mượn anh Bôn.


Bây giờ anh đã quyết định không dính dáng về kinh tế với gia đình nữa, bố mẹ anh có lẽ cũng không định quản anh, cộng thêm bây giờ mẹ anh đang bệnh cần dùng tiền…. anh phải suy nghĩ chuyện kiếm tiền xa hơn một chút.


Tìm Lão Tiêu mua thiết bị là thích hợp, Lão Tiêu có tiền, có đầy đủ các loại máy bay và thiết bị, hơn nữa những thứ đó cũng không phải ngành nghề chính của Lão Tiêu… cộng thêm việc anh cũng đang định mua loại này.


Điểm duy nhất khiến cho Lâm Vô Ngung cảm thấy có chút không thoải mái đó chính là bây giờ anh đã biết Lão Tiêu có suy nghĩ với anh.


Anh vừa muốn mua lại vừa không muốn nhận tình cảm của Lão Tiêu, hoặc là nói chỉ muốn mua với quan hệ bạn bè.


“Nhưng mà em cũng đừng trả giá quá đáng, giá quá thấp anh cũng không bán đâu,” Lão Tiêu nói, “Việc nào ra việc ấy.”


Lâm Vô Ngung nhìn hắn.


“Anh biết em đang nghĩ gì, nhóc con,” Lão Tiêu nói, “Em có học giỏi thế nào đi nữa thì em cũng chỉ là một đứa nhóc, anh nhìn thấu em.”


Lâm Vô Ngung cười không nói gì.


“Chín vạn là giá hữu nghị, em trả đi.” Lão Tiêu nhắc lại lần nữa.


“Không trả.” Lâm Vô Ngung nói, “Em mua.”


“Đừng nói với Lão Điêu anh bán cho em chín vạn,” Lão Tiêu nói, “Trước đây Lão Điêu hỏi anh anh cũng không cho mượn, nếu như có hỏi thì em bảo anh giảm giá cho em còn 60%.”


“Tính theo giá mười lăm vạn, 60% chính là chín vạn.” Lâm Vô Ngung nói.


“…. Vậy sao?” Lão Tiêu sửng sốt.


“Anh không tính phải không,” Lâm Vô Ngung nói, “Em nói là giảm còn 88% đi, lấy số may.”


“Được.” Lão Tiêu gật đầu.


Xe ra khỏi nội thành, bắt đầu đi vào lộ trình đơn điệu.


Lâm Vô Ngung lấy sao biển nhỏ ra, dựa lên cửa kính xe chuẩn bị ngủ.


Vừa mới nhắm mắt, Lão Tiêu đột nhiên hỏi một câu: “Nhà em có người đúng không?”


“Hả?” Lâm Vô Ngung mở mắt.


“Ra ngoài rồi còn ngẩng đầu lên nhìn,” Lão Tiêu nói, “Không phải là nhìn xem đóng cửa sổ hay chưa đấy chứ.”


“Vâng.” Lâm Vô Ngung cười cười, không ngờ rằng Lão Tiêu còn chú ý tới chi tiết này, “Bạn học của em ở đó.”


“Anh còn tưởng rằng là bạn trai.” Lão Tiêu nói.


“Anh nghĩ nhiều rồi.” Lâm Vô Ngung nói.


“Hai người đều học trường H sao?” Lão Tiêu hỏi.


“Vâng,” Lâm Vô Ngung nói, “Cùng một chuyên ngành.”


“Như vậy đều rất giỏi,” Lão Tiêu nói, “Em nên dẫn bạn em qua đây chơi cùng, nếu không mấy ngày tới em ấy ở một mình không phải chán lắm sao.”


“Cậu ấy không hứng thú.” Lâm Vô Ngung nhìn điện thoại.


Không biết có phải Đinh Tễ tiếp tục đi ngủ rồi hay không, cũng không gửi tin gì cho anh cả, tuy rằng anh đã quyết định mấy ngày tới sẽ không chủ động liên lạc với Đinh Tễ, nhưng nếu như bình thường Đinh Tễ cũng sẽ tự tìm chủ đề nói gì đó.


“Em ngủ đi.” Lão Tiêu nói, “Cảm xúc của em hôm nay có gì đó bất thường, có phải không ngủ đủ?”


“Có lẽ là vậy,” Lâm Vô Ngung điều chỉnh sao biển nhỏ, “Vậy em ngủ một lát, lát nữa qua thôn lần trước anh dừng lại một lát nhé, em mua mấy cái bánh đậu đỏ.”


Lần trước ra ngoài cùng bọn Lão Tiêu, cũng đi con đường này, khi đi qua một thôn nhỏ, mấy chiếc xe đều dừng lại, cả đám người đều chạy tới một cửa hàng nhỏ như chợ đen mua bánh đậu đỏ.


Lâm Vô Ngung nếm một cái, vô cùng ngon, tuy rằng biết trong hoàn cảnh này không thể đảm bảo vệ sinh, nhưng vẫn không nhịn được ăn liền một hơi sáu cái.


Lần này khi về anh phải qua mua mấy hộp, mang về cho Đinh Tễ nếm thử.


…. Chẳng qua không biết khi đi về, anh còn có thể vui vẻ ngồi ăn bánh đậu với Đinh Tễ hay không?