Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 38





Đinh Tễ không biết khi Lâm Vô Ngung nghe thấy cái tên này sẽ có cảm giác gì.


Khi cậu nghe thấy hai tiếng “Lâm Trạm” từ điện thoại, lập tức cảm thấy không thở nổi, tay cũng run lên, đứng trên xe thăng bằng lắc lư mấy cái, phải đỡ một giá hàng cậu mới không ngã xuống.


“Cẩn thận chút,” Một nhân viên nhìn cậu, “Đứng không vững thì xuống đi.”


“Xin lỗi ạ,” Đinh Tễ cũng không quan tâm tới việc mua nước nữa, trực tiếp nghiêng người, nhanh chóng đi xuyên qua giá hàng, ra khỏi siêu thị, dừng lại ở một góc tường không người, sau đó xác nhận lại một lần, “Anh là Lâm Trạm?”


“Cậu có quan hệ gì với Lâm Vô Ngung?” Lâm Trạm không trả lời, “Bạn học hay là bạn bè?”


“Bạn bè,” Đinh Tễ nói, “Em với cậu ấy không chung trường.”


“Em ấy học trường nào?” Lâm Trạm lập tức hỏi.


Đinh Tễ hơi dừng lại: “Trung học phụ thuộc, cậu ấy là…”


“Tại sao em ấy lại tìm tôi?” Lâm Trạm không đợi cậu nói xong lại hỏi tiếp một câu.


“Em không biết nói thế nào, anh nên hỏi cậu ấy,” Đinh Tễ nói, “Nhưng lần này là do bố mẹ anh bảo cậu ấy đi tìm.”


“Ừ.” Người bên kia chỉ trả lời đơn giản.


Đinh Tễ cảm thấy lòng bàn tay của mình đã đầy mồ hôi, tìm Lâm Trạm giống như tìm bé nhân sâm trong rừng, nhìn thấy một chút dấu vết sẽ cẩn thận qua đó, sợ làm động tới nó, nó sẽ chạy mất.


Bây giờ cậu chỉ sợ mình sẽ nói sai gì đó, khiến cho Lâm Trạm không xuất hiện nữa.


“Ban nãy cậu nói Lâm Vô Ngung là gì của Trung học phụ thuộc?” Lâm Trạm quay lại câu hỏi đằng trước.


“Học thần.” Đinh Tễ nói.


“Vậy sao.” Lâm Trạm nói.


Đinh Tễ nghe thấy anh cười rất khẽ, vì thế nắm chắc cơ hội này bổ sung một chút: “Năm nay cậu ấy thi đại học được thủ khoa toàn quốc, 732 điểm.”


“Giỏi như vậy sao.” Lâm Trạm nói.


“Em gửi số điện thoại của cậu ấy cho anh nhé,” Đinh Tễ nói, “Anh gọi một cuộc điện thoại cho cậu ấy….”


“Không cần vội.” Lâm Trạm rất dứt khoát từ chối cậu.


Đinh Tễ sửng sốt, mấy giây sau cũng không biết nên nói gì.


Cậu không biết có phải là mình đã nói câu nào không đúng mới khiến cho người chủ động gọi điện thoại tới đây như Lâm Trạm lại từ chối trực tiếp giao lưu với Lâm Vô Ngung.


“Cảm ơn.” Lâm Trạm lại nói một câu.


Đinh Tễ nghe thấy câu này liền sốt ruột rồi, sắp treo máy sao?


“Đợi một chút, đợi đợi đợi… ” Cậu nói một chuỗi liên tiếp, “Anh không liên hệ với Lâm Vô Ngung thì anh gọi tới đây làm gì? Anh có biết tình huống trong nhà anh bây giờ không? Anh có biết vì anh mà Lâm Vô Ngung đã phải sống những ngày tháng thế nào không! Mười năm rồi anh không gặp cậu ấy, anh không muốn biết cậu ấy….”


“Tôi không thích gọi điện thoại.” Lâm Trạm nói.


“Vậy thì anh gọi điện cho tôi làm gì!” Đinh Tễ nổi giận.


Ngữ khí của Lâm Trạm rất bình tĩnh: “Lẽ nào tôi còn phải qua đó tìm cậu gặp mặt sao?”


Đinh Tễ há miệng không nói được lời nào.


“Tôi biết Lâm Vô Ngung đang ở đâu.” Lâm Trạm nói.


“Làm sao mà anh biết?” Đinh Tễ đột nhiên căng thẳng, “Anh theo dõi cậu ấy?”


“Không.” Lâm Trạm nói, “Tôi còn tưởng rằng hai đứa theo dõi thôi.”


“Vậy số điện thoại này là của anh phải không?” Đinh Tễ hỏi, “Em có thể đưa số điện thoại này cho Lâm Vô Ngung không?”


“Có thể.” Lâm Trạm nói.


Nhưng chưa chắc đã nghe, Đinh Tễ đoán.


“Tôi nghĩ kỹ rồi sẽ đi tìm nó,” Lâm Trạm nói, “Cảm ơn.”


Đinh Tễ không nói thêm gì nữa, bên kia đã cúp máy rồi.


Đinh Tễ cầm điện thoại sửng sốt mấy giây, sau đó mới run rẩy gọi điện thoại cho Lâm Vô Ngung.


Đường dây bận.


“A–” Đinh Tễ xoay vòng tại chỗ, lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Vô Ngung.


Cậu không dám nhắc tới tên của Lâm Trạm, sợ Lâm Vô Ngung đang làm việc sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.


“Vậy ngày mai em không cần đi nữa,” Lâm Vô Ngung đứng ở cửa quán huyện Sa gọi điện thoại, từ hôm Đinh Tễ nhắc nhở anh có thể tới quán huyện Sa tùy ý ăn uống, mỗi ngày quay về anh đều qua đó tùy tiện ăn, “Nếu như cuối cùng tư liệu chưa đủ em sẽ đi thêm một chuyến, em cảm giác là đủ rồi.”


“Chị cũng cảm thấy rất nhiều, góc độ đều đầy đủ,” Chị Linh bên kia nói, “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, có bổ sung tư liệu hay không thì hai ngày tới chị sẽ gửi khoản cuối cho em trước.”


“Cảm ơn chị.” Lâm Vô Ngung nói.


“Không phải em lại đang đợi ăn đấy chứ?” Chị Linh hỏi.


“Vâng.” Lâm Vô Ngung cười.


“Anh Bôn nói chuẩn bị cho em chút đồ ăn vặt đúng thật là…” Chị Linh bật cười, “Được rồi, em đi ăn đi, đợi bên này làm rõ rồi chị sẽ liên lạc với em.”


“Được.” Lâm Vô Ngung đáp lời.




Sau khi cúp máy, điện thoại lại vang lên một tiếng.


Có lẽ là thầy Lâm, anh đoán rằng có lẽ mấy ngày này giấy báo trúng tuyển sẽ tới.


Anh đi vào trong quán cầm một phần canh và một hộp sủi cảo chưng đã đóng gói, đi vào trong khu dân cư, vừa đi vừa mở tin tức.


– Gọi điện thoại lại ngay cho tôi.


Là Đinh Tễ.


Lâm Vô Ngung nhìn thời gian, bốn giờ chiều, lúc này còn có thể có chuyện gì?


Anh gọi lại số điện thoại của Đinh Tễ, còn chưa nghe thấy tiếng chuông, bên kia đã nhận rồi, giọng nói của Đinh Tễ có chút gấp gáp: “Lâm Vô Ngung! Bây giờ cậu đang làm gì?”


“Vừa mới đi làm về,” Lâm Vô Ngung sửng sốt, “Làm sao thế?”


“Tôi vừa mới nhận điện thoại, Lâm Trạm gọi tới.” Đinh Tễ nói.


Lâm Vô Ngung đột nhiên dừng bước chân: “Lâm Trạm?”


“Đúng, tôi để lại số điện thoại! Anh ấy gọi tới đây!” Giọng Đinh Tễ cao hơn không ít, có chút kích động, “Người đeo khẩu trang mà chúng ta nhìn thấy hôm ấy chắc chắn là anh ấy!”


“Đã nói những gì?” Lâm Vô Ngung nói.


“Không nói quá nhiều, anh ấy chỉ hỏi chúng ta có quan hệ gì, tại sao lại tìm anh ấy,” Đinh Tễ liên tục nói một chuỗi, không cho anh cơ hội ngắt lời, “Tôi nói với anh ấy cậu là thủ khoa toàn quốc, học thần của Trung học phụ thuộc! Anh ấy rất vui nhưng khi tôi nói đưa số điện thoại của anh ấy cho cậu, anh ấy không muốn….”


Lâm Vô Ngung cảm thấy hô hấp của bản thân có chút không thuận, đứng ở cửa khu nhà không nhúc nhích.


Đằng sau có xe ấn còi, anh mới miễn cưỡng tránh ra, đi vào cửa, ngồi xuống cái ghế rách không biết ai vứt ra đường.


“Tại sao anh ấy lại không muốn?” Anh hỏi, cảm giác như cổ họng mình bị bóp chặt.


“Không biết, anh ấy nói không thích gọi điện thoại! Nghĩ kỹ rồi sẽ tìm cậu, tôi nói đưa số điện thoại của anh ta cho cậu có được không, anh ấy đồng ý rồi, nhưng tôi nghe ý của anh ấy, cậu có gọi thì anh ấy cũng sẽ không nhận đâu,” tốc độ nói của Đinh Tễ như súng liên thanh, “Cậu nghe tôi nói, Lâm Vô Ngung, anh ấy chắc chắn ở gần chỗ cậu, chắc chắn rất gần cậu!”


“Tại sao?” Lâm Vô Ngung đột nhiên ngồi thẳng.


“Anh ấy nói anh ấy biết cậu ở đâu.” Đinh Tễ nói.


“Anh ấy theo dõi tôi?” Lâm Vô Ngung vô thức nhìn xung quanh.


“Đúng vậy,” Đinh Tễ nói, “Trừ cửa trạm tàu điện ra, chúng ta chắc chắn còn gặp mặt anh ấy trên đường từ khu nhà tới cửa tàu điện ngầm, chẳng qua chúng ta không phát hiện, nhưng anh ấy nhìn thấy.”


“Hơn nữa có lẽ là sau khi gặp ở cửa trạm tàu điện,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu không sẽ không có ấn tượng với chúng ta.”


“Đúng thế, nhưng mà vào lúc này tôi không thể trải nghiệm cái cảm giác cậu vỗ mông ngựa (nịnh hót) tôi.” Lâm Vô Ngung nói.


“Vỗ mông ngựa cái gì, tôi vỗ thẳng mông cậu…” Đinh Tễ nói được một nửa dừng lại, lại nhanh nói câu tiếp theo, “Tôi gửi số điện thoại cho cậu.”


“Không cần,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi lấy rồi cũng sẽ không gọi.”


“…. Được rồi.” Đinh Tễ nói, “Có phải là cậu cũng không thích gọi điện thoại hay không.”


Lâm Vô Ngung bật cười: “Người bỏ đi cũng không phải tôi.”


“Vậy thời gian này cậu để ý người xung quanh một chút, chưa biết chừng còn có thể chạm mặt,” Đinh Tễ nói, “Cũng không chắc chắn anh ấy sẽ tìm cậu.”


“Có lẽ anh ấy vẫn luôn chưa nghĩ xong,” Lâm Vô Ngung nói, “Không quản nữa, tùy ý đi.”


“Có cần nói với bố mẹ cậu không?” Đinh Tễ hỏi.


“Không cần,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Đợi anh ấy nghĩ xong rồi nói sau đi, cậu có nói với anh ấy rằng mẹ tôi bệnh không?”


“Không nói, thời gian anh ấy gọi điện thoại cho tôi tổng cộng chưa được hai phút,” Đinh Tễ nói, “Anh ấy chỉ hỏi cậu học ở trường nào, tại sao lại tìm anh ấy, không nhắc tới bố mẹ.”


“Tôi biết rồi.” Lâm Vô Ngung đứng dậy, “Đinh Tễ.”


“Hả?” Đinh Tễ lên tiếng.


“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói.


“Cảm ơn gì?” Đinh Tễ hỏi.


“Cảm ơn cậu đã nhét số điện thoại qua đó.” Lâm Vô Ngung nói.


“Cái này có gì mà phải cảm ơn.” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Chuyện thuận tay mà thôi, lỡ như thôi, có đúng không.”


“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.


Anh sẽ buông bỏ rất nhiều thứ, tự mình bảo vệ mình cũng được, cảm thấy không ý nghĩa gì cũng được, thậm chí anh còn có thói quen không ôm hi vọng lớn với bất cứ việc gì, giới hạn lớn nhất của anh là xử lý tốt những việc mà mình có thể nắm bắt. Đinh Tễ lại khác, trừ cái danh xưng thần đồng nhỏ ra, cậu gần như không buông bỏ bất cứ thứ gì.


Thực sự là một con gà con đáng yêu.


Còn muốn vỗ mông người khác.


Không biết đang nghĩ gì…


Cả đêm Lâm Vô Ngung đều ngủ không ổn, bởi vì ngủ không ổn, cho nên sẽ đói, lần thứ ba bị đói tỉnh, anh nhìn thời gian, đã ba rưỡi sáng rồi.


Anh ngồi dậy, mở điện thoại ra, thử nhìn một chút, không ngờ lại phát hiện ra có mấy quán đồ ăn vẫn đang kinh doanh, anh gọi hai cái Hamburger hai đôi cánh gà, cộng thêm một ly trà chanh.


Phải mất nửa tiếng đồ ăn mới được mang tới đây, anh đứng dậy ra phòng bếp cầm kẹo que lên.


Thứ này không bớt đói, nhưng có thể đánh lừa miệng.



Anh ngồi xuống sô pha, đầu lưỡi liếm kẹo que, ngậm vào miệng, đẩy que kẹo sang bên trái, rồi lại đẩy sang bên phải, nhưng mà không linh hoạt như Đinh Tễ, dù sao cậu cũng đã luyện mười mấy năm.


Bụng kêu lên một tiếng.


Anh lại thở dài một hơi, mở khoảnh khắc ra nhìn, muốn phân tán sự chú ý một chút.


Nhưng nhìn thấy tin khoảnh khắc mới nhất mà Đinh Tễ vừa mới gửi.


– Thức dậy ngáp một cái lại ngủ tiếp.


Anh cười xong lại không nhịn được nhìn giờ trên điện thoại, xác định bây giờ là ba rưỡi.


Ngón tay đã đặt trên màn hình, mở ra khung chat với Đinh Tễ, nhưng cuối cùng anh vẫn thoát ra, để điện thoại sang một bên.


Lúc này có lẽ Đinh Tễ đã ngáp xong chuẩn bị tiếp tục ngủ.


Cho dù không ngủ, bây giờ gửi tin nhắn qua đó cũng không thích hợp.


Khi Đinh Tễ vô ý nói ra lời vỗ mông anh, anh còn chưa kịp lúng túng đã cảm nhận được sự lúng túng của Đinh Tễ.


Loại chuyện trò chuyện đêm khuya này, vẫn nên khống chế một chút.


Cho dù bây giờ anh thực sự rất muốn tìm một người nào đó để nói chuyện.


Không, bây giờ anh thực sự rất muốn tìm Đinh Tễ để nói chuyện.


Cũng may là anh trai shipper gọi điện qua đây trước mười phút, cứu anh ra khỏi nước sôi lửa bỏng.


“Anh có thể xuống dưới tầng nhận đồ ăn không ạ?” Anh shipper hỏi.


“Có thang máy, anh không cần leo thang bộ đâu, đi thang máy lên là được.” Lâm Vô Ngung nói.


“Tôi có thể để ở trong thang máy rồi anh gọi thang máy lên không?” Anh shipper lại hỏi, “Tôi sợ không an toàn.”


“Anh sợ ai không an toàn?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.


“Tôi.” Anh shipper nói.


“… Được rồi.” Lâm Vô Ngung bất đắc dĩ đứng lên ra ngoài cửa, nhìn thang máy ở tầng một, “Anh để vào trong thang máy đi, tôi cảnh cáo anh, nhất định không được vào, nếu như anh vào tôi sẽ cướp ngay lập tức.”


Anh shipper bật cười: “Thật ngại quá.”


“Vất vả rồi.” Lâm Vô Ngung ấn gọi thang máy lên.


Thang máy đêm khuya không một bóng người chậm rãi đi lên, dừng lại, mở ra, bên trong đặt một túi Hamburger….


Lâm Vô Ngung nhìn chằm chằm cửa thang máy, không biết tại sao anh lại có một loại ảo giác, khi cửa thang máy mở ra, chưa biết chừng có Lâm Trạm đang đứng bên trong.


Cửa thang máy mở ra.


Bên trong chỉ có một túi Hamburger.


Anh lại thở dài, xách Hamburger lên đi vào trong phòng.


Hai ba ngày tiếp theo, Lâm Vô Ngung đều cảm thấy có chút không ổn định, Đinh Tễ cảm giác càng không ổn, một ngày phải gọi mấy cuộc điện thoại tới đây hỏi Lâm Trạm có tìm anh hay không.


“Không có.” Lâm Vô Ngung mỗi lần đều trả lời giống nhau, nhưng bản thân lại có thể cảm nhận được, trong câu trả lời giống nhau lại dần dần mang theo chút cảm xúc.


Là thất vọng.


Anh hi vọng có thể tìm được Lâm Trạm, hi vọng Lâm Trạm có thể tới tìm anh.


Ngay cả mỗi ngày khi ra vào khu nhà anh cũng đặc biệt nhìn cẩn thận xung quanh, hi vọng liếc mắt nhìn qua có thể đột nhiên nhìn thấy Lâm Trạm.


Nhưng đã ba ngày rồi, Lâm Trạm từ đầu tới cuối cũng không có thêm tin tức gì.


“Hay là trực tiếp gọi điện thoại qua đó hỏi đi,” Đinh Tễ nói, “Tôi gọi, chỉ hỏi xem anh ấy có ý gì, chưa nghĩ xong thì cũng đừng quấy rầy người khác, gọi một cuộc điện thoại qua chơi cái trò muốn nói lại thôi, lạt mềm buộc chặt, cũng không phải là theo đuổi con gái.”


Lời cậu nói làm cho Lâm Vô Ngung vui vẻ, khi cười lên còn cảm thấy bản thân bỗng chốc thả lỏng không ít.


“Giấy báo đã tới chưa,” Anh đổi một đề tài, “Cậu nói giấy báo của hai chúng ta, của ai tới trước?”


“Của tôi.” Đinh Tễ nói, “Khi lĩnh thưởng đều là từ hạng ba lên trước.”


“Nhận được rồi thì nhớ quay video lại cho tôi xem,” Lâm Vô Ngung nói, “Giấy báo của tôi còn phải đợi thầy Lâm gửi qua mới có thể nhìn thấy.”


“Tôi lấy giúp cậu,” Đinh Tễ nói, “Sau đó mang qua là được.”


“Cậu không sợ làm mất rồi tôi gây phiền phức cho cậu sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Cái đó cũng phải do tôi làm mất sao,” Đinh Tễ nói, “Có thể tùy tiện là làm mất sao, tôi không phải là Lưu Kim Bằng.”


Lâm Vô Ngung không nhịn được cười ra tiếng: “Không phải, tần suất sử dụng cái tên Lưu Kim Bằng này ở nhà cậu rất cao, ai muốn nói gì đều lôi Lưu Kim Bằng ra lót chân.”


“Bây giờ tần suất sử dụng của thần tiên nhỏ cũng rất cao,” Đinh Tễ cười nói, “Khi bà nội tôi đi khoe khoang với người khác cũng tính cả cậu, tư liệu khoe khoang lập tức nhiều thêm.”


“Bảo bà cậu quốc khánh tới đây,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi dẫn bà đi chơi mấy ngày.”


“Tôi cũng nghĩ vậy, cô út của tôi cũng muốn tới,” Đinh Tễ nói, “Tới lúc đó xem thử xem…”


Lâm Vô Ngung đang cân nhắc xem có thể đi đâu, đột nhiên nghe được một tiếng vang “ting”, anh ngẩn người: “Âm thanh gì vậy?”


Sau đó lại lại một tiếng.



Ting ting.


“Là tiếng chuông cửa!” Đinh Tễ phản ứng lại, “Có người ấn chuông cửa!”


Lâm Vô Ngung cọ đất đứng dậy.


“Có phải là Lâm Trạm không?” Đinh Tễ ở đầu bên kia nói, “Trên cửa có mắt mèo, cậu đi xem thử xem.”


“Ừ.” Lâm Vô Ngung bước nhanh về phía sau cửa, bước chân rất nhẹ không phát ra một chút âm thanh nào.


Tiến tới trước mắt mèo nhìn qua.


Bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi.


Đội mũ lưỡi trai, mặt bị che một nửa, chỉ có thể nhìn thấy mũi và miệng.


Hô hấp của Lâm Vô Ngung có chút dồn dập, anh hạ giọng nói qua điện thoại: “Hình như là anh ấy.”


“Hình như?” Đinh Tễ có hơi nghi ngờ, “Đáng lẽ Lâm Trạm phải không có thay đổi gì mới phải, cậu không nhận ra sao?”


“Tôi không nhìn rõ,” Lâm Vô Ngung khẽ nói, “Anh ấy đội mũ…”


Dường như nghe thấy anh nói chuyện, người bên ngoài chợt đưa tay lên bỏ mũ xuống, vẫy vẫy tay về phía mắt mèo, ghé lại gần: “Lâm Vô Ngung, mở cửa.”


Lâm Vô Ngung nhanh chóng dùng tay ấn lên mắt mèo: “Là anh ấy.”


“Mở cửa!” Đinh Tễ rất vội.


“Hả,” Lâm Vô Ngung đáp lời, “Lát nữa tôi gọi cho cậu.


“Được.” Đinh Tễ nói.


Lâm Vô Ngung tắt điện thoại, hít vào một hơi, mở cửa phòng ra.


Người đứng bên ngoài lập tức trở nên rõ ràng hơn rất nhiều so với lúc nhìn qua mắt mèo.


Khuôn mặt này không biến đổi lớn, vẫn có thể nháy mắt kéo ra ký ức xa xôi của anh, có thể nháy mắt trùng khít với khuôn mặt đã bị bản thân anh cố ý không nhớ tới.


Sau một lúc im lặng ngắn ngủi lại dài đằng đẵng, Lâm Trạm mở miệng nói: “Em hoàn toàn không giống như lúc nhỏ.”


“Anh vẫn…. như vậy.” Lâm Vô Ngung do dự một lát, đứng qua một bên, “Anh vào không?”


Lâm Trạm không nói gì, đi vào trong phòng.


Lâm Vô Ngung đóng cửa lại, đứng bên cạnh bàn trà.


Không biết nên nói gì, thậm chí còn không thể phán đoán được tâm tình của mình lúc này, đầu óc giống như bị xóa sạch, mọi thông tin đều chỉ có ở phía trước.


Qua một lát anh mới đi tới trước máy lọc nước, cầm cốc rót nước: “Em vốn định gọi điện thoại cho anh…”


“Anh biết em sẽ không gọi, khi em còn nhỏ đã như thế rồi.” Lâm Trạm đi tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó chỉ về phía trước, “Anh ở bên đó.”


“Cái gì?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.


“Anh cầm ống nhòm là có thể nhìn thấy em,” Lâm Trạm nói, “Buổi tối kéo rèm cửa vào, ai biết còn có tên biến thái nào khác không.”


Lâm Vô Ngung nhìn anh một cái: “Tên khác.”


“Ừ, cầm ống nhòm nhìn trộm em trai của mình,” Lâm Trạm nói, “Cảm thấy rất biến thái.”


Lâm Vô Ngung không nói gì, nhìn về hướng ấy, cũng không biết cụ thể Lâm Trạm đang nói chỗ nào.


Lâm Trạm cũng không giới thiệu với anh, chỉ im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ.


Lâm Vô Ngung nhìn sườn nghiêng khuôn mặt Lâm Trạm.


Hoàn toàn không giống như ký ức hồi nhỏ, khuôn mặt Lâm Trạm trong trí nhớ của anh, đa phần là góc mà anh phải ngẩng đầu lên nhìn.


Mà hiện tại, anh đã cao hơn Lâm Trạm nửa cái đầu.


“Cậu bạn nhỏ lần trước tới cùng em, Đinh Tễ ấy.” Lâm Trạm nói, “Nói rằng năm nay em là thủ khoa toàn quốc.”


“Vâng.” Lâm Vô Ngung đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.


Ở trước mặt bất cứ ai, anh đều không cảm thấy ngại ngùng vì danh xưng thủ khoa toàn quốc này, anh chẳng có gì để ngại cả, anh là thủ khoa, anh có tự tin như thế.


Nhưng người này là Lâm Trạm.


Người này là “anh con”.


Là nguyên nhân anh không ngừng bị phủ định, bị xem thường kể từ khi anh có nhận thức….


Là trí nhớ anh khóa vào góc không muốn nhớ lại, nhưng cũng là tình thân duy nhất mà anh cảm nhận được hơn nữa còn từng ỷ lại.


“Kỳ thực,” Lâm Trạm quay đầu nhìn anh, “Không giật mình.”


“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn lại


“Từ nhỏ em đã rất thông minh,” Lâm Trạm nói, “Đặc biệt thông minh, anh đã từng nói với hai người họ, em là thiên tài.”


Lâm Vô Ngung cười cười.


Lâm Trạm nghiêng đầu nhìn anh một lát, sau đó vươn tay ôm lấy anh, khẽ nói: “Xin lỗi nhé, Cá nhỏ.”