Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 30





Tàu khởi hành rất đúng giờ, ngồi chưa được mấy phút tàu đã bắt đầu chạy rồi, Đinh Tễ nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao lại cảm thấy hơi kích động, rõ ràng nghỉ hè hằng năm đều đi du lịch cùng với ông bà hoặc cô út, giờ đây lại dường như chưa từng rời nhà đi xa, nhìn thấy sân ga bên ngoài đều rất mới mẻ.


Giống như một đứa ngốc.


Quả nhiên, Lâm Vô Ngung nhìn cậu: “Có phải cậu chưa từng được ra ngoài không?”


“Tôi đã ra nước ngoài cả nghìn lần rồi,” Đinh Tễ nói, “Ngày nào cũng ra ngoài.”


“Tôi chưa từng ra nước ngoài,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Kỳ thực tôi cũng chưa từng ra nước ngoài du lịch, khi còn bé không có người dẫn tôi đi, sau khi lên cấp hai, cấp ba mới tự mình ra ngoài chơi.”


“Sau này tôi đi chơi sẽ gọi cậu,” Đinh Tễ nói, “Tôi và Bằng Bằng… ôi, bây giờ nó phải đi làm rồi, cũng không thể nói đi là đi được.”


“Lần này chính là đi du lịch.” Lâm Vô Ngung nói.


“Được.” Đinh Tễ gật đầu, lấy điện thoại ra, “Bằng Bằng đã gửi danh sách những nơi ăn, chơi, mua đồ cho tôi rồi, những địa phương nên tới cũng không chỉ dừng lại ở một trăm.”


Lâm Vô Ngung bật cười: “Lưu lại sau này đi học có thể từ từ chơi.”


Tuy nói là đổi chỗ để nói chuyện, nhưng kỳ thực cũng không nói được bao lâu, Đinh Tễ không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, khi mở mắt ra đầu đã dựa vào vai của Lâm Vô Ngung, đầu Lâm Vô Ngung dựa vào khung cửa sổ, dưới gáy còn có chèn sao biển nhỏ đa năng của anh.


Đinh Tễ ngồi thẳng tiếp tục ngủ, chẳng qua mấy phút, cậu cảm thấy đầu mình lại nghiêng về phía vai Lâm Vô Ngung.


Cậu đặt thẳng đầu lại, vừa mới nhắm mắt lại đã gục xuống.


Cảm giác giống như bái sơn thần, đầu cứ liên tục dựa vào vai Lâm Vô Ngung


Cho tới khi sắp tới trạm, có hai ông chú cãi nhau vì lấy hành lí, cuối cùng cậu mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say.


Phát hiện không biết Lâm Vô Ngung đã dậy từ khi nào, đang chăm chú hóng hai chú già cãi nhau, đầu cậu vẫn đặt trên vai anh, ở giữa còn lót sao biển nhỏ.


“Thứ này tốt ghê nhỉ?” Đinh Tễ cầm sao biển nhỏ lên.


“Khi tôi ra ngoài mà phải đi xe đều mang theo nó,” Lâm Vô Ngung ghé lại gần cậu nhỏ giọng nói, “Cậu nói xem hai chú kia liệu có đánh nhau không?”


“Không thể nào,” Đinh Tễ nói, “Sắp tới nơi rồi, còn vội xuống xe, lúc này mà đánh nhau không có lợi.”


“Cũng phải,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Sắp tới nơi rồi, cậu có chỗ ở chưa?”


“Tùy tiện tìm một chỗ….” Đinh Tễ nói được một nửa quay qua nhìn anh một cái, “Có phải cậu đã đặt phòng trước rồi không?”


“Không.” Lâm Vô Ngung lắc đầu.


“Vậy cậu đắc ý cười cái mông à?” Đinh Tễ nói, “Tôi tưởng cậu phải đặt phòng sẵn rồi mới kiêu ngạo với tôi như vậy.”


“Tôi thuê phòng.” Lâm Vô Ngung nói.


“… Cái gì?” Đinh Tễ sửng sốt.


“Thuê phòng hai tháng.” Lâm Vô Ngung nói, “Lần này cho dù là có tìm được người hay không, tôi có câu trả lời cho bố mẹ là được, khi nào có điểm về gặp chủ nhiệm lớp tôi một lần, xử lý xong việc tôi sẽ qua đây luôn, cậu gửi giấy báo trúng tuyển cho tôi.”


“Ý của cậu là…” Đinh Tễ nhìn anh, “Kỳ nghỉ này cậu không ở nhà hả?”


“Vốn cũng không ở nhà, là ở ký túc.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi qua đây trước đúng lúc có thời gian gặp mặt anh Bôn và mấy người bạn khác.”


“Hả,” Đinh Tễ nghĩ ngợi, “Cậu còn phải làm thêm kiếm tiền à?”


“Không giống một số người,” Lâm Vô Ngung nói, “Nợ người ta tận mấy vạn còn dám nói với chủ nợ muốn đi xem kéo cờ.”


“…Lát nữa xuống xe tôi tìm chỗ nào đó rửa bát thuê.” Đinh Tễ nói.


“Đường đường là hạng nhất của Tam Trung, được xưng là thần đồng nhỏ trong giang hồ,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu tự xác định vị trí rửa bát cho mình sao?”


Đinh Tễ nghiêm túc nghĩ ngợi: “Tôi nói thật với cậu, năng lực sinh tồn của tôi còn không bằng Lưu Kim Bằng, nó còn có thể bán dưa hấu làm ăn nhỏ, tôi cũng chỉ có thể mở sạp xem mệnh cho người khác.”


Lâm Vô Ngung cười không nói gì.


Trước đây Đinh Tễ chưa từng nghĩ tới những chuyện này, khi ở bên cạnh Lâm Vô Ngung, có so sánh, cảm giác của cậu mới rõ ràng hơn.


Tuy rằng quan hệ với bố mẹ đều không tốt, nhưng ít nhất cậu còn có ông bà nội và cô út yêu thương, tuy rằng cho tới bây giờ vẫn thiếu khuyết tình yêu thương và quan tâm của bố mẹ, nhưng khi cậu cảm thấy chịu áp lực vẫn có thể có chỗ nương thân, cảm giác an toàn thiếu hụt vì bố mẹ, cậu có thể nhận được chút ít bồi thường từ nơi ông bà nội, khiến cho cậu vẫn có thể làm nũng, có thể chơi xấu, có thể không suy nghĩ rất nhiều chuyện, giống như đa phần bạn học bên cạnh cậu, làm một học sinh cấp ba bình thường.


Nhưng Lâm Vô Ngung không giống vậy, bên cạnh Lâm Vô Ngung không có ai, trước sau, trái phải, chỉ có mảnh đất dưới chân anh, là thật, anh chỉ có thể bước tiếp từng bước, tiến về phía trước, không thể lùi.


Tính cách của Lâm Vô Ngung không thể tính là thoải mái, nhưng anh có thể hữu nghị chung sống với từng người, để lại ấn tượng cho tất cả mọi người, sẽ biết sử dụng kỳ nghỉ hè của mình để làm bước đệm hoàn hảo cho việc làm thêm sau này.


Mà cậu chỉ có thể đi rửa bát.


Khoảng cách chính là như vậy.


Đinh Tễ lại thở dài, còn có thể phát tờ rơi, đưa chó đi dạo, đút thức ăn cho mèo giúp người khác….


Tới khi nào mới có thể trả ba vạn!


Trước khi Lâm Vô Ngung tới đây đã liên hệ với chủ thuê nhà rồi, chủ thuê nhà gọi video cho anh xem phòng, căn phòng khép kín, có nhà vệ sinh độc lập, một phòng bếp nhỏ, có thể làm đồ ăn ít khói, ít dầu, phòng còn rất mới, nhưng mà có hơi đắt vì thời gian thuê ngắn, nhưng Lâm Vô Ngung vẫn thuê, bởi vì căn phòng ở gần cửa trạm tàu điện ngầm trong bức ảnh, đi bộ qua đó chưa tới hai mươi phút.


Ra khỏi nhà ga, Đinh Tễ lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm khách sạn, Lâm Vô Ngung đè tay cậu xuống: “Ở căn phòng kia của tôi là được rồi.”


Giường trong phòng ngủ là giường hai tầng, bên dưới là giường đôi rộng, bên trên là giường đơn nhỏ, có lẽ là bố trí theo kết cấu một nhà ba người.


Tuy rằng trong kế hoạch của anh không có Đinh Tễ, nhưng bây giờ Đinh Tễ đã tới rồi, cũng không thể để Đinh Tễ tự mình đi tìm nơi ở.




Theo như quy tắc giang hồ của Đinh Tễ, như vậy chắc chắn là không trượng nghĩa.


“Căn phòng mà cậu thuê có thể ở hai người không?” Đinh Tễ hỏi, “Nhà ở đồng bộ một gian có thể cho hai người ở không? Có lẽ giường cũng là giường đơn nhỉ?”


“Cậu có thể ngủ dưới sàn.” Lâm Vô Ngung nói.


“…Sô pha cũng được, sao lại đuổi tôi xuống đất?” Đinh Tễ nói.


“Ai nói với cậu là có sô pha?” Lâm Vô Ngung nói.


“Cảm ơn.” Đinh Tễ lập tức lấy điện thoại ra, cúi đầu tiếp tục tìm phòng.


“Đi thôi.” Lâm Vô Ngung vươn tay ấn tắn màn hình điện thoại của cậu, “Không chen giường đơn, không ngủ dưới sàn.”


Dựa theo tuyến đường tàu điện ngầm mà chủ phòng đưa, bọn họ ở trong đám người, cũng coi như thuận lợi tìm tới nơi.


Đi ra cửa trạm tàu điện, chính là nơi chụp được ảnh Lâm Trạm, Lâm Vô Ngung đứng bên ngoài một lát, người tới người đi vô cùng đông, rất nhiều người nháy mắt vụt qua, căn bản không có cơ hội nhìn rõ đã biến mất rồi.


“Nếu như phải trông chừng ở đây,” Đinh Tễ nhìn xung quanh, “Chỉ có thể cắm cọc ở nơi này, còn không nhìn rõ người đi vào quán bên cạnh, cho dù anh ấy có đi tới đây, chúng ta cũng chưa chắc đã có thể nhận ra.”


“Không sao, mỗi ngày tới đây đứng một lát là được rồi.” Lâm Vô Ngung nói xong tiếp tục đi về phía trước.


Đinh Tễ đi theo sau, qua một lát mới nói: “Nếu như anh ấy thật sự tới đây, lại mong được cậu tìm thấy, cậu cắm cọc ở đây hai ngày là anh ấy phải xuất hiện rồi.”


“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.


“Anh ấy còn có thể nhận ra cậu sao?” Đinh Tễ nói, “Khi anh ấy đi cậu mới tám tuổi nhỉ? Khi còn bé cậu trông thế nào?”


“Rất xấu.” Lâm Vô Ngung trả lời.


Đinh Tễ đột nhiên quay đầu qua: “Không thể nào? Người khi còn bé rất xấu sao có thể lớn lên giống thế này.”


“Tại sao không thể?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Không gì cả,” Đinh Tễ chỉ bản thân, “Hồi còn bé á, bà nội tôi luôn nói lúc còn bé trông tôi vô cùng đáng yêu, giống như một miếng bánh sữa nhỏ, cho nên bây giờ tôi mới đẹp trai.”


Lâm Vô Ngung không nhịn được nhìn cậu thêm mấy lần.


Đinh Tễ trông rất đẹp trai, nhưng trên người không giấu nổi khí chất giang hồ, hình dung thế nào cũng không thấy có liên hệ gì với bánh sữa nhỏ cả, hơn nữa bánh sữa nhỏ mấy tuổi đã biết lừa người rồi, nếu như bắt buộc phải so sánh với bánh, cũng nên là một miếng bánh mật đường đỏ….


Nghĩ như vậy, đột nhiên lại thấy đói.


Lâm Vô Ngung bật cười.


“Cậu cười một cái nữa thử xem?” Đinh Tễ có chút không vui.


“Tôi cảm thấy cậu giống như bánh mật đường đỏ.” Lâm Vô Ngung cười nói.


“Tôi có đen như vậy sao?” Đinh Tễ nhìn cánh tay của mình, “Tôi rất trắng, mắt cậu bị sao vậy, tôi cảm thấy tôi còn trắng hơn cậu?”


“Được rồi bánh sữa thần đồng nhỏ.” Lâm Vô Ngung nói.


“…Nếu như bắt buộc phải gọi tôi như vậy thì gọi là bánh mật đi.” Đinh Tễ thở dài một hơi.


Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra, vừa đi vừa tìm kiếm rất lâu, cuối cùng đưa điện thoại tới trước mặt Đinh Tễ: “Nhìn đi, đây là tiết mục biểu diễn khi tôi học tiểu học, giáo viên chụp cho mỗi học sinh một tấm.”


Đinh Tễ lập tức nhận lấy, xem rất vui vẻ.


Sau đó cậu nhíu mày: “Đậu má, thật sự xấu, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi hả?”


“Cút.” Lâm Vô Ngung nói.


“Cậu có còn tấm nào khác không?” Đinh Tễ phóng to bức ảnh kia lên nhìn, có thể nhìn ra đó chính là Lâm Vô Ngung, nhưng thực sự không đẹp, nho nhỏ gầy gò, còn hơi rụt rè quê mùa, cũng không cười.


“Chỉ có hai tấm,” Lâm Vô Ngung nói, “Tấm đằng sau, là chụp cùng… Lâm Trạm.”


Đinh Tễ do dự hai giây, trượt về sau, nhìn thấy một bức ảnh chung, cũng là dùng điện thoại chụp lại, có lẽ là có sớm hơn bức ban nãy, nhóc Lâm Vô Ngung càng nhỏ gầy hơn chút, nhưng vẫn quê mùa.


Người ngồi xổm bên cạnh anh có lẽ là Lâm Trạm, nhìn qua đẹp hơn Lâm Vô Ngung nhiều.


Điều thần kỳ chính là, trên mặt hai anh em đều không cười, thậm chí nhìn Lâm Trạm còn có chút u buồn, không có cách nào so sánh với bức ảnh chụp trộm kia, dù sao cũng là dáng vẻ của Lâm Trạm mười năm trước rồi.


“Có lẽ anh ấy không thể nhận ra tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Dù sao bây giờ tôi…”


Đinh Tễ gật đầu, dù sao cũng đã không phải là thằng nhóc nhỏ gầy quê mùa năm ấy, là một anh đẹp trai rồi.


“Đẹp trai thế này.” Lâm Vô Ngung nói.


Đinh Tễ sặc, ho một lúc lâu mới cười ra tiếng: “Cậu có tật xấu gì vậy?”


“Có chút thất vọng,” Lâm Vô Ngung cười, “Không biết là muốn tìm được anh, hay là không hi vọng tìm được.”


Đinh Tễ không nói gì, khoác tay lên vai anh lay lay.


Chủ phòng để chìa khóa ở phòng bảo vệ dưới tầng, sau khi đối chiếu chứng minh nhân dân, hai người họ trực tiếp cầm chìa khóa đi vào trong phòng.


Hôm nay thang máy đang sửa, bọn họ leo thang bộ tới tầng năm, vẫn ổn, không tính là cao.



Căn phòng giống như trong video lúc trước anh được nhìn, đồ dùng gia đình đơn giản, thu dọn rất sạch sẽ.


Chuyện đầu tiên mà Đinh Tễ làm là tới xem giường: “Được đấy, được đấy, không ngờ lại có hai chiếc giường, tôi ngủ bên trên nhé.”


“Ừ.” Lâm Vô Ngung đặt hành lý xuống, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.


“Bây giờ làm gì đây?” Đinh Tễ xem giờ, “Lúc này cũng đã qua giờ tan làm, nếu như anh ấy đi làm, có lẽ đã vào tàu điện rồi.”


“Ăn cơm.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi sắp đói điên rồi.”


“Tôi có thể đi tắm trước không?” Đinh Tễ nói, “Thay quần áo…”


“Không thể,” Lâm Vô Ngung kiên trì, “Tôi muốn ăn cơm.”


“….Đi đi đi đi! Ăn cơm!” Đinh Tễ rất bất đắc dĩ, “Ăn ăn ăn ăn ăn!”


Nói là vội đi ăn cơm, nhưng khi ra ngoài, hai người bọn họ đều vô thức đi về hướng trạm tàu điện ngầm, cho tới khi tới cửa trạm mới dừng lại.


Đinh Tễ cảm thấy có lẽ bản thân Lâm Vô Ngung cũng không rõ ràng, kỳ thực bản thân anh vô cùng muốn tìm được Lâm Trạm.


“Đi đâu ăn đây?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Ăn ở gần đây đi, đừng đi xa.” Đinh Tễ nói.


“Ừ,” Lâm Vô Ngung chỉ về phía bên cạnh, “Tôi vừa mới nhìn thấy ở bên đó có quán vịt quay.”


“Được.” Đinh Tễ rất dứt khoát.


Trong quán rất đông người, Lâm Vô Ngung muốn tìm một bàn dựa vào cửa sổ, đã không còn vị trí nữa rồi, anh do dự một chút, có lẽ là mong muốn tìm được Lâm Trạm không thể đánh thắng sự đói khát, cuối cùng anh vẫn ngồi xuống một bàn không thể nhìn ra ngoài đường.


Khi Lâm Vô Ngung gọi món, Đinh Tễ hỏi anh bức ảnh chụp lén kia, đặt lên trên bàn, cúi xuống nhìn thật kỹ, hi vọng có thể tìm ra chút manh mối nào đó.


Nhân viên phục vụ đi rồi, Đinh Tễ đẩy bức ảnh tới trước mặt Lâm Vô Ngung: “Tôi không chắc chắn mấy, cậu nhìn xem có phải là anh ấy đang cầm một cái túi không?”


Lâm Vô Ngung nhìn cậu, cúi đầu nhìn chằm chằm bức ảnh.


Nói thực, từ đầu tới cuối anh chưa từng nhìn kỹ bức ảnh này, anh không dám nhìn nhiều.


Nhưng sau khi được Đinh Tễ nhắc nhở, anh lập tức nhìn Lâm Trạm mờ ảo trên bức ảnh, bên ống quần trái lộ ra một góc, là một cái túi màu trắng, bên kia ống quần cũng có thể nhìn thấy cái túi ấy, bên trên còn loáng thoáng đường hoa văn xanh lục.


“Ban nãy chúng ta đi qua,” Đinh Tễ nói, “Có một siêu thị.”


“Có sao?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.


“Có.” Đinh Tễ nói.


“Cậu chắc chắn?” Lâm Vô Ngung hỏi, trên đường anh tới đây, cũng nhìn xung quanh, ngược lại không chú ý tới có siêu thị.


“Xác định, cậu tin tôi, tôi dựa vào những thứ này để lừa người mà,” Đinh Tễ nói, “Trước trạm tàu điện có một biển quảng cáo lớn, đi qua cửa bên cạnh biển quảng cáo chính là siêu thị, bên trái là hiệu sách, bên phải là quán văn phòng phẩm, tôi có thể nói ra tất cả các cửa hàng theo thứ tự từ căn phòng thuê của cậu tới đây.”


Trong nháy mắt, Lâm Vô Ngung bội phục sát đất khả năng quan sát của Đinh Tễ.


“Cậu có nhìn thấy ký hiệu của siêu thị không?” Anh hỏi.


“Là một chuỗi siêu thị, nền trắng chữ xanh,” Đinh Tễ nói, “Rất giống.”


Lâm Vô Ngung nhìn cậu.


“Khắp nơi đều có siêu thị này, vừa ra khỏi cổng khu dân cư là có,” Đinh Tễ nói, “Siêu thị dày đặc như vậy, nếu như mua đồ ở đây, chắc chắn phải ở gần đây, nếu không ai sẽ đi thật xa để tới một siêu thị mà ngay dưới tầng nhà mình cũng có để mua đồ mang về?”


Lâm Vô Ngung cảm giác được tim mình đập càng nhanh hơn.


“Nhưng vẫn không thể xác định, rốt cuộc ký hiệu này có phải hay không.” Đinh Tễ nói, “Lát nữa ăn xong…”


“Bây giờ tôi đi luôn.” Lâm Vô Ngung đứng lên.


“Này này ông anh,” Đinh Tễ túm lấy tay anh, “Cậu đừng vội, tôi còn chưa nói xong.”


“Nói.” Lâm Vô Ngung cảm thấy đầu óc bản thân có hơi loạn.


“Còn có một khả năng.” Đinh Tễ nhìn anh, “Anh ấy chỉ dùng cái túi này để đựng đồ thôi, nếu là như vậy, chưa chắc anh ấy đã ở gần đây.”


Lâm Vô Ngung cau mày, nằm ra bàn tiếp tục ngắm ảnh, chóp mũi như sắp chạm vào ảnh.


“Kính của cậu đâu?” Đinh Tễ hỏi.


“Ồ.” Lúc này Lâm Vô Ngung mới hồi thần, lấy kính từ trong túi ra đeo lên.


“Lâm Vô Ngung.” Đinh Tễ nhỏ giọng gọi anh, “Lâm Vô Ngung?”


“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.


“Lúc này trông cậu không giống học thần chút nào.” Đinh Tễ vỗ lên tay anh mấy cái.


Lâm Vô Ngung sững sờ một lát, túm lấy tay Đinh Tễ đặt lên trên bàn, cúi đầu gối đầu lên mu bàn tay cậu, qua một lát mới nhỏ giọng nói: “Tôi có chút hoang mang.”


“Tôi biết.” Đinh Tễ nói.



“Tễ bán tiên,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu bói cho tôi một quẻ nhé?”


“Cậu ăn nói chú ý chút đi!” Đinh Tễ cao giọng.


“Cậu bói cho tôi một quẻ nhé,” Lâm Vô Ngung sửa lại xưng hô, “Đinh bán tiên.”


“Bói gì?” Đinh Tễ hỏi.


“Tôi có thể tìm được Lâm Trạm hay không?” Lâm Vô Ngung rầu rĩ nói.


“Chuyện này không bói được.” Đinh Tễ nói, “Tôi chỉ có thể bói được chuyến đi này cậu có thể thu hoạch được gì hay không thôi.”


“Những người lừa đảo giang hồ như các cậu,” Lâm Vô Ngung ngẩng đầu bật cười, “Không thể bói chuẩn được đáp án đúng không?”


Đinh Tễ chậc một tiếng, lấy ba đồng tiền trong túi ra, xếp lên trên bàn: “Nhìn thấy không, tôi mang tiền của bà nội theo, mỗi lần tôi ra ngoài bà tôi đều bảo tôi mang, bà tôi không phải là bán tiên, bà tôi là toàn tiên.”


Lâm Vô Ngung cười gật đầu.


Đinh Tễ nhìn xung quanh, cầm tiền quăng lên trên bàn, sau mấy lần thì vùi đầu vào tính toán.


Một lát sau cậu ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vô Ngung: “Cậu sẽ có thu hoạch bất ngờ.”


“Bất ngờ?” Lâm Vô Ngung sửng sốt, “Bất ngờ thế nào?”


“Không biết.” Đinh Tễ thu tiền lại.


“Thu hoạch được chị dâu?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Đậu,” Đinh Tễ cười mãi, “Cũng không phải là không có khả năng.”


Lâm Vô Ngung cười không nói gì, cảm thấy dần dần trở lại trạng thái lúc trước.


Quả thật anh có chút hoảng loạn, không biết là vì mẹ đột nhiên bệnh, hay là do đột nhiên có tin tức của Lâm Trạm, cũng có thể là vì chuyến đi làm cho anh chân chính cảm nhận được hành trình cô độc, bao nhiêu năm nay, cho dù là xảy ra chuyện gì anh đều có thể kiềm chế cảm xúc, lại bởi vì một chút chuyện nho nhỏ này mà mất đi cân bằng.


Nếu như không có Đinh Tễ ở bên cạnh, lúc này anh thực sự không biết tâm trạng mình sẽ như thế nào.


Bữa cơm này rất vui vẻ, đồ ăn rất ngon.


Lúc bước ra khỏi quán ăn, Lâm Vô Ngung vuốt vuốt bụng mình: “Khoảng thời gian này không chạy bộ, có lẽ tôi béo lên rồi.”


“Ăn như cậu, phải chạy cả vòng Marathon mới gầy được, chạy nửa vòng không đủ.” Đinh Tễ cau mày.


“Đi siêu thị nhìn thử, thuận tiện mua chút đồ ăn vặt và nước uống, tối có thể ăn.” Lâm Vô Ngung nói.


“Tùy cậu, bây giờ tôi nghe thấy từ ăn chỉ muốn nôn.” Đinh Tễ nói.


Đi vào trong siêu thị, Lâm Vô Ngung nhìn cẩn thận, quả thực tương ứng với siêu thị mà lúc trước Đinh Tễ nói, bảng hiệu của siêu thị cũng đúng là nền trắng chữ xanh.


Lúc này đồ ăn chín đang giảm giá, trong siêu thị vẫn rất đông người.


Vào trong siêu thị, Đinh Tễ đi lấy cái giỏ, nghĩ tới lượng ăn của Lâm Vô Ngung, cậu lại đặt cái giỏ xuống, đi sang bên cạnh đẩy một chiếc xe, đúng lúc đang muốn đẩy vào trong, Lâm Vô Ngung xoay người, nhìn về phía cửa.


Đinh Tễ cũng vội vàng nhìn theo.


Mấy người đang đi ra bên ngoài, nhìn bóng lưng là ba nam một nữ, không nhìn ra là có phải đi cùng nhau hay không, mấy người đều xách túi của siêu thị, nhìn bóng dáng có vẻ là mua không ít.


Đinh Tễ không biết tại sao Lâm Vô Ngung lại nhìn mấy người này, không nhìn rõ mặt, cũng không thấy góc nghiêng, chỉ có thể xác định là trong ba người đàn ông có hai người cao gầy một chút.


“Đúng không?” Đinh Tễ để xe về.


“Không biết.” Lâm Vô Ngung chạy qua đó.


Đinh Tễ vèo một tiếng vọt tới đằng trước anh, đang muốn phi qua đó thì bị nhân viên của siêu thị cản lại: “Không mua đồ đi ra cửa kia!”


“Xin lỗi.” Lâm Vô Ngung nói, lại xoay người chạy ra khỏi cửa.


Đinh Tễ theo sau, hai người nhanh chóng chạy ra khỏi siêu thị.


Nhưng chỉ một lát, đã không còn nhìn thấy mấy người kia trên đường nữa.


Trời đã tối rồi, người đi đi lại lại dưới ánh đèn đường vẫn còn rất nhiều, ai cũng đều bước đi vội vã, mấy người bước chân vội vàng đi vào trong đám người, chưa cần tới một giây, đã không còn thấy nữa.


Lâm Vô Ngung đứng một lát, đột nhiên lại cảm thấy thả lỏng rất nhiều.


Hoàn cảnh xa lạ, đám người xa lạ, âm thanh xa lạ, thậm chí không khí và hơi thở trong đám người cũng đều xa lạ.


Tất cả những thứ anh quen thuộc đều biến mất trong xa lạ.


Rất nhẹ nhõm.


“Làm sao bây giờ?” Đinh Tễ hỏi.


“Mua đồ ăn vặt thôi.” Lâm Vô Ngung lại xoay người vào trong siêu thị, “Mua kẹo mút cho cậu nhé.”


“Xua đuổi tôi bằng một que kẹo?” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh.


“Một gói.” Lâm Vô Ngung bật cười.