Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 27





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đinh Tễ vốn cho rằng, công việc trợ lý lần này chính là đi theo Lâm Vô Ngung chơi máy bay không người lái, dù sao lúc trước Lâm Vô Ngung cũng từng nói dẫn cậu đi chơi.


Nhưng không ngờ lại có nhiều người như thế.


Những người này có thân quen nhau không cũng không giới thiệu, tóm lại đều gần như tự động biết mình làm gì, người vác máy quay, người hí hoáy chiếc máy ảnh ống kính lớn, người điều khiển máy bay.


Cậu tay không đứng ở đâu cũng có thể biết là một tên sai vặt.


Lâm Vô Ngung thành thạo lấy máy bay trong túi ra, cầm notebook bàn bạc kế hoạch với một người đàn ông bên cạnh, sau đó anh ngồi xuống một bên.


“Sắp bắt đầu chưa?” Đinh Tễ hỏi.


“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Đưa tôi màn hình hiển thị.”


“Màn hình hiển thị?” Đinh Tễ vội vàng nhìn vào trong túi, trong túi nhỏ bên sườn có một cái màn hình lớn hơn bàn tay một chút, rất dày, giống như máy chơi game, cậu lấy nó ra, “Là cái này hả?”


“Đúng, thông minh lắm.” Lâm Vô Ngung nhận lấy, lắp pin vào.


“Đừng khen linh tinh.” Đinh Tễ chậc một tiếng.


Lâm Vô Ngung lắp màn hình vào điều khiển từ xa.


Đinh Tễ lại gần nhìn: “Lát nữa mặt trời nắng to lên có nhìn rõ không?”


“Đây là màn hình có độ sáng cao,” Lâm Vô Ngung nói, “Thông thường sẽ nhìn rõ, nếu thực sự không nhìn rõ thì lấy áo trùm lên là được.”


“… Ờ.” Đinh Tễ gật đầu, “Tôi còn phải làm gì nữa không?”


“Cậu có thể bắt đầu học,” Lâm Vô Ngung cười, “Thần đồng nhỏ.”


Thần đồng nhỏ Đinh tìm kiếm ở bên cạnh, muốn tìm một khối đá nào ngồi xuống, nhưng không tìm được, đây là đất núi, tất cả đều là bùn, không có hòn đá lớn có thể ngồi.


Cuối cùng cậu tìm một cái cọc gỗ nát ngồi xuống, chưa tới một phút đã cảm thấy nước ngấm xuyên qua quần.


Chỉ đành lập tức đứng lên.


“Trong túi tôi có hai cây gậy.” Lâm Vô Ngung nói.


“Cậu cần?” Đinh Tễ vừa lục trong túi, vừa cảm thấy chẳng hiểu gì.


“Có thể ngồi.” Lâm Vô Ngung đặt máy bay xuống chỗ đất phẳng, cúi đầu nhìn màn hình.


Đinh Tễ lấy trong túi ra một cây gậy dài bằng cánh tay, máy bay không người lái phát ra âm thanh vù vù nho nhỏ rồi bay lên.


Đinh Tễ cầm gậy cũng không đắn đo suy nghĩ chiếc gậy này đặt vào mông thế nào mới có thể ngồi, vội vàng đi mấy bước về phía trước, nhìn động tác của Lâm Vô Ngung.


Trên mành hình đã có hình ảnh truyền về, phong cảnh và người rất rõ ràng.


“Chúng ta tìm xem nhóc bán dưa ở đâu nào….” Lâm Vô Ngung vừa nói vừa điều kiển cần gạt nhỏ trên bộ điều khiển.


Máy bay trên không trung chậm chạp đổi hướng, Đinh Tễ vừa nhìn màn hình vừa nhìn máy bay, sắp bận không chịu nổi rồi.


Khi màn hình xuất hiện cậu và Lâm Vô Ngung, trạng thái này vô cùng rõ ràng.


Lâm Vô Ngung nhìn rất nhàn nhã bình tĩnh, còn cậu vừa nhìn đã biết là tới góp vui, còn rất bận rộn.


“Hình ảnh truyền tới thế nào?” Lâm Vô Ngung hỏi người đàn ông ban nãy một câu.


“Rõ nét,” Người đàn ông nói, “Bắt đầu chưa?”


“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu, nhìn Đinh Tễ, “Đưa gậy cho tôi.”


Đinh Tễ đưa gậy cho anh, Lâm Vô Ngung trực tiếp vung một cái, gậy dài ra, trên to dưới mảnh, nhìn rất rắn chắc, Lâm Vô Ngung lại bẻ trên đầu, một cái ống kim loại vắt ngang, anh xoay tay lại, chống chiếc gậy đã thành hình chữ T xuống dưới đất, ngồi lên bên trên.


Đinh Tễ nhìn có chút mờ mịt: “Cậu lười tới mức độ nào vậy? Đứng một chút không được hay sao?”


“Đứng vậy khó chịu lắm.” Lâm Vô Ngung cười cười.


Máy bay xoay nửa vòng, bay thẳng về phía trước ra khỏi vách núi.


Đinh Tễ cầm một cây gậy khác, nghiên cứu một lát, học theo Lâm Vô Ngung chống gậy dưới mông.


Không ngờ cảm giác cũng không tồi.


Cậu nhanh chóng chụp ảnh cây gậy lại, cái này có thể đề cử cho Lưu Kim Bằng, mỗi lần nó đi dạo phố với thím họ đều không tìm được chỗ để ngồi…


Nhưng mà không ngờ Lâm Vô Ngung lại mang theo hai cây.


Cậu ngước mắt nhìn Lâm Vô Ngung, có hơi cảm động.


Người này thật chu đáo.


Lâm Vô Ngung không nhìn cậu, cúi đầu nhìn màn hình phía trước.


Người đàn ông bên cạnh nói chuyện với anh: “Quay một đoạn gò đất bên trái, đúng, tốt lắm, lại bay thêm một đoạn về phía trước… có thể kéo cao hơn không? Được, cứ như vậy….”


Đinh Tễ xách gậy, ngồi xuống bên cạnh vách núi, nhìn ra bên ngoài, máy bay đã trở thành một chấm đen nhỏ, nháy mắt là không thấy rõ.


Mấy người giơ camera bắt đầu đảo qua sau núi, Đinh Tễ ngồi một lát, nhìn thấy đã ít người hơn ban nãy mới lại đi tới phía sau Lâm Vô Ngung, nhìn màn hình lướt qua vai anh.




Trèo cao nhìn ra xa là một chuyện rất tuyệt vời.


Từ nhỏ cậu đã thích leo lên sân thượng cũng vì vậy, nhìn được xa, nhìn được rất nhiều thứ.


Ruộng lúa rộng lớn, nước sông lấp lánh ánh sáng nhạt, con đường đất vàng, còn có người và xe đi giữa cánh đồng, nháy mắt tầm nhìn cao lên, bay lên không trung đối diện với đỉnh núi cao, không biết bên cạnh là ngọn núi nào, có một ngôi miếu nho nhỏ, hương khói rất vượng, sáng sớm đã có thể nhìn thấy khói thoảng.


Đinh Tễ đột nhiên biết tại sao Lâm Vô Ngung thích thứ này.


Có thứ này rồi, anh có thể bay lên.


“Khi quay lại có thể bay từ núi thấp phía Nam qua đây không?” Người đàn ông hỏi, “Liệu có bị che tín hiệu không?”


“Có thể,” Lâm Vô Ngung nói, “Khoảng cách ở bên này vẫn được, nếu mà xa hơn góc không thể lớn như vậy.”


“Vậy được,” Người đàn ông gật đầu, “Lát nữa quay lại xuống ở đầu kia, mấy người quay mây cũng xuống ở vị trí ấy.


“Ok.” Lâm Vô Ngung trả lời.


Có tiếng chuông điện thoại vang lên, Đinh Tễ vô thức sờ điện thoại của mình.


“Ở túi quần trái, giúp tôi nhận một chút,” Lâm Vô Ngung nói, “Nói tôi có chút việc, muộn mới quay lại.”


“Ừ.” Đinh Tễ mò điện thoại từ túi quần trái của Lâm Vô Ngung.


Tên hiển thị trên màn hình là Chu Lệ.


“Chu Lệ.” Đinh Tễ nhỏ giọng lặp lại tên này, muốn xác định cậu có thể nhận điện thoại từ người này không.


Lâm Vô Ngung sững người, nhỏ giọng trả lời cậu: “Mẹ tôi, nghe đi.”


Đinh Tễ sửng sốt, mẹ của Lâm Vô Ngung?


Không! Tôi không nghe! Tôi không muốn nghe!


Lần trước đã làm ầm lên xấu hổ như thế!


Tôi còn phải nhận điện thoại sao? Nếu như nhận rồi, trong mắt bố mẹ Lâm Vô Ngung, đây không khác gì xác định cậu thực sự là bạn trai của anh!


“Tôi nghe?” Đinh Tễ đấu tranh hỏi lại một lần.


“Có lẽ là có việc.” Lâm Vô Ngung nói.


Nghe ý này, bình thường Lâm Vô Ngung chưa chắc lần nào cũng nhận điện thoại của bố mẹ, nhưng sáng sớm đã gọi điện thoại tới có lẽ là có chuyện gì… lỡ như là chuyện có liên quan tới việc thi đại học….


Bên cạnh còn có người xa lạ, cộng thêm trạng thái công việc của Lâm Vô Ngung hiện tại, cầm tiền của người ta rồi, còn phải chia tiền cho cậu… Đinh Tễ không hỏi thêm nhiều, lùi sang một bên, hít một hơi thật sâu sau đó nhận điện thoại.


“A lô, cháu chào cô.” Câu đầu tiên mà Đinh Tễ nói là chào hỏi.


“Cậu là ai?” Bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông.


Giờ thì khó xử rồi! Đây là ai!


Đinh Tễ do dự một lát: “Cháu chào chú, bây giờ Lâm Vô Ngung có việc không thể nhận điện thoại, một lát nữa chú gọi lại cho cậu ấy nhé.”


“Cậu là ai?” Người đàn ông lại hỏi.


Đinh Tễ nghe được ra đây là giọng của bố Lâm Vô Ngung, im lặng hai giây mới nói: “Cháu là trợ lý công tác của cậu ấy.”


“Trợ lý?” Bố Lâm Vô Ngung cười lạnh một tiếng, “Hôm ấy tới nhà không phải vẫn là bạn bè sao?”


Không ngờ rằng tai của bố Lâm Vô Ngung rất tốt, vậy mà có thể nghe được ra giọng cậu qua điện thoại.


“Cháu còn là bạn lúc làm việc.” Đinh Tễ nói.


“Bảo Lâm Vô Ngung nghe điện thoại,” Bố Lâm Vô Ngung nói, “Ngay bây giờ.”


Đinh Tễ quay đầu lại nhìn, đoạn quay này vẫn chưa xong, người đàn ông đang chỉ màn hình nói gì đó với Lâm Vô Ngung, cậu đi mấy bước về bên cạnh: “Chú ơi, bây giờ cậu ấy đang điều khiển máy bay, đang quay, thực sự không thể nhận điện thoại.”


Bố Lâm Vô Ngung dừng một chút: “Được rồi, cậu nói với nó là về nhà ngay, bảo với nó là mẹ nó bệnh rồi.”


“Hả,” Đinh Tễ vội vàng đáp lời, “Vâng ạ.”


Không đợi cậu nói gì thêm, điện thoại đã ngắt rồi.


Lâm Vô Ngung nhìn máy bay ổn định hạ cánh, sau đó xác nhận tuyến đường phải quay tiếp theo, tính toán góc độ và khoảng cách, hôm nay gió có hơi mạnh.


Khi Đinh Tễ cầm điện thoại qua, anh chỉ vào máy bay: “Cầm lên theo tôi qua đây.”


“Bố cậu….” Đinh Tễ vừa đi về phía máy bay, vừa muốn nói chuyện cuộc gọi với anh.


Nhưng Lâm Vô Ngung xoay người nhanh chóng bước đi.


Số điện thoại là của mẹ, nhưng Đinh Tễ lại nói “bố cậu”, tại sao bố lại dùng điện thoại của mẹ gọi điện thoại tới đây?


Hôm nay cũng không phải là cuối tuần, hai người họ đáng lẽ không nên ở cùng chỗ.


Bởi vì…. chuyện của Lâm Trạm sao?


Lâm Vô Ngung cau mày.



Công việc của anh hôm nay rất phiền phức, địa hình phức tạp, yêu cầu của đạo diễn cũng nhiều, anh không muốn bị cảm xúc của bản thân ảnh hưởng, tuy rằng chuyện này đè nén trong lòng cũng không thoải mái, nhưng anh chỉ sợ lỡ như nói về chuyện của Lâm Trạm, tâm trạng cả ngày hôm nay của anh đều bị phá hỏng.


Đinh Tễ đuổi theo, khi anh đang định mở miệng bảo Đinh Tễ đừng nói với anh, Đinh Tễ đã nói trước: “Không phải Lâm Trạm.”


Lâm Vô Ngung nhìn cậu.


“Cậu sẽ không muốn nghe chuyện này có đúng không?” Đinh Tễ nói, “Chạy nhanh như vậy, nếu tôi cứ không lên tiếng tôi sợ cậu sẽ rơi ra khỏi vách núi bay cùng với máy bay.”


“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vô Ngung cười cười, “Tại sao bố tôi lại gọi tới?”


“Nói rằng mẹ cậu không thoải mái,” Đinh Tễ không dùng từ ‘bệnh’, sợ sẽ làm Lâm Vô Ngung sợ, “Bảo cậu lát nữa gọi lại, ban nãy còn bắt cậu nghe điện thoại ngay lập tức.”


“Bây giờ vẫn còn thời gian mấy phút,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi gọi trước hỏi thử xem.”


Lâm Vô Ngung cầm máy bay kiểm tra một lần, sau khi xem xét cẩn thận mới đưa cho trợ lý Tiểu Đinh, anh cầm di động đứng sang một bên, tìm nơi có tín hiệu mạnh gọi tới số của bố.


Số điện thoại của bố anh ngoài vùng phủ sóng.


Lâm Vô Ngung vội vàng gọi tới số của mẹ, điện thoại kêu mấy tiếng mới có người nhận.


“Rốt cuộc con thực sự bận tới vậy sao?” Bố cậu nói, “Đi chơi máy bay cũng phải mang… thôi bỏ đi, bố thực sự không muốn nói chuyện này…”


“Mẹ con thế nào rồi?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Con về nhà ngay đi,” Bố anh nói, “Bố mẹ vừa từ bệnh viện về.”


“Có chuyện gì vậy ạ?” Lâm Vô Ngung hỏi lại lần nữa.


“Bảo con về nhà! Lập tức! Bây giờ! Ngay!” Bố anh cao giọng nói, “Mẹ con bệnh rồi, bảo con về nhà một chuyến khó lắm sao? Cảm thấy bệnh chưa đủ nặng hả?”


“Bây giờ con không ở trong thành phố, con ở ngoại thành, ở trên núi,” Lâm Vô Ngung nói, “Con còn chưa quay xong sao đi được? Cho dù con có muốn đi, cũng không có xe.”


“Bố không cần biết con làm thế nào,” Bố cậu nói, “Cảm xúc của mẹ con bây giờ rất kém, con là con trai mà lại… “


“Con có chút lo lắng, liệu mẹ nhìn thấy con cảm xúc có tệ hơn không?” Lâm Vô Ngung nói.


“Con cho rằng mẹ con chỉ bị bệnh vặt vãnh thôi sao!” Bố anh đột nhiên hét lên, “Là ung thư vú! Con có hiểu không! Ung thư! Sáng sớm nay khi biết được tin này bà ấy phải ngồi cả tiếng đồng hồ mới ổn lại! Bây giờ vừa mới về nhà! Bao nhiêu năm nay bà ấy luôn kiềm chế cảm xúc, bố luôn lo lắng một ngày nào đó cơ thể bà ấy sẽ xảy ra vấn đề! Bây giờ, Lâm Vô Ngung, con có chịu về nhà không đây?”


Lâm Vô Ngung không nói gì.


Bên kia bố anh đã ngắt máy.


Đinh Tễ ngồi xổm bên cạnh máy bay, nhìn chằm chằm anh từ đằng xa.


Bằng khả năng quan sát của Đinh Tễ, lúc này chắc chắn đã đoán ra đây không phải là cuộc gọi bình thường, Lâm Vô Ngung cũng không che dấu cảm xúc của mình, cúi đầu dùng cánh tay ôm lấy đầu, bàn tay vò đầu mấy cái.


Một lát sau, giày của Đinh Tễ xuất hiện trước mặt anh.


“Trông máy bay của tôi cẩn thận.” Lâm Vô Ngung vẫn ôm đầu, “Thiết bị mấy vạn đấy.”


“Tôi bảo anh Bôn trông hộ rồi.” Đinh Tễ nói, “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ cậu bệnh nặng lắm hả?”


“Bố tôi nói bà ấy bị chẩn đoán chính xác là ung thư vú,” Lâm Vô Ngung nói, “Ông ấy cũng không nói rõ ràng tình huống cụ thể là thế nào, chỉ bảo tôi lập tức về nhà.”


“…Ừ.” Đinh Tễ ngây người, bệnh này vượt quá dự đoán của cậu, “Bây giờ cậu về kiểu gì?”


“Bây giờ không về được,” Lâm Vô Ngung nói. “Đã tới trưa rồi, phần của tôi vẫn phải quay vài cảnh nữa, quay xong còn phải bổ sung chút tư liệu thực tế.”


“Vậy làm sao bây giờ?” Đinh Tễ hỏi.


“Cậu giúp tôi phân tích chút đi?” Lâm Vô Ngung ngẩng đầu, nhìn cậu cười cười.


Đinh Tễ không nói gì, cắn môi, lại quay đầu nhìn về đám người bên kia: “Tôi nói kết luận phân tích của tôi trước nhé, quay xong mới về.”


“Ừ,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Được.”


Đinh Tễ sửng sốt: “Kỳ thực cậu đã có quyết định rồi phải không, chỉ muốn để tôi nói ra với cậu…. có còn muốn tôi nói quá trình phân tích không?”


“Nói đi.” Lâm Vô Ngung nói.


“Nhiều người như thế này, tôi vừa nghe thấy ý kia là biết hoạt động này khá lớn, lát nữa còn có rất nhiều nơi phải đi, quay xong ở đây chắc chắn sẽ rất khó về,” Đinh Tễ nói, “Nếu như cậu quay xong phần của mình là muốn đi, tổn thất rất lớn, cậu không lấy được tiền còn phải bồi thường thiệt hại? Còn bị hao tổn danh tiếng.”


Lâm Vô Ngung cười cười: “Ừ, vậy nên tôi không hiểu tại sao lại phải ép tôi lập tức về ngay, không có ý nghĩa gì cả, bây giờ mẹ tôi đang ở nhà, bố tôi cũng đang ở nhà, nếu như là nhà người khác, về nhà thăm, an ủi một chút, có lẽ trong lòng mẹ sẽ vững vàng hơn.. nhưng nhà chúng tôi… “


“Tôi cảm thấy kỳ thực bọn họ không phải muốn cậu về ngay lập tức, bọn họ cũng không có yêu cầu tình cảm này với cậu,” Đinh Tễ nói, “Chẳng qua mẹ cậu đột nhiên chẩn đoán chính xác bị bệnh như vậy, bọn họ rất khó chịu, lại sợ hãi, nhưng đa phần cũng không có cách nào phát tiết, chỉ có thể bốc hỏa với cậu, cậu không thể về nhà ngay lập tức, sẽ bị mắng, cậu về ngay lập tức cũng không phải là không có lý do khác để mắng.”


“Tại sao cậu lại báo danh cơ học ứng dụng.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu không suy nghĩ một chút về ngành tâm lý học sao?”


“Cậu có thời gian rảnh thì nghĩ xem về nhà phải an ủi bố mẹ cậu thế nào,” Đinh Tễ cau mày, “Bệnh này cũng không phải rất đáng sợ, nếu như phát hiện sớm cũng có rất nhiều phương pháp điều trị.”


“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp một tiếng.


“Trước hết cậu đừng nghĩ quá nhiều.” Đinh Tễ nắm lấy tay anh, cọ cọ, “Đừng buồn.”


“Có phải tôi có chút máu lạnh hay không?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Tôi rất ngạc nhiên, cũng có chút lo lắng, nhưng mà… tôi lại không buồn.”


“Có lẽ tình cảm chưa tới mức ấy.” Đinh Tễ lại thở dài, “Không liên quan gì tới máu lạnh.”


Bản lĩnh khống chế cảm xúc của Lâm Vô Ngung khiến cho Đinh Tễ phải nhìn bằng con mắt khác.



Khi anh quay lại bên cạnh chiếc máy bay không người lái của mình, cầm lấy điều khiển, cả người quay về trạng thái trước đây, không ai nhận ra anh đã nhận được cuộc điện thoại như vậy.


Lâm Vô Ngung nói không buồn, Đinh Tễ tin lời này, nhưng có lẽ những lời ban nãy bố anh nói trong điện thoại không mấy dễ nghe, lại không phải là bệnh bình thường, chắc chắn không thể nào không hề ảnh hưởng tới cảm xúc cả.


Nhưng mà nói tới việc không buồn… Đinh Tễ suy nghĩ lời này, lại cảm thấy Lâm Vô Ngung rất đáng thương.


Thời gian quay phim không khác mấy so với dự đoán ban đầu của Lâm Vô Ngung, lúc đã muộn rồi, khi quay cảnh bổ sung đột nhiên trời nổi gió lớn, đợi khi gió nhỏ rồi mới tiếp tục quay xong, thời gian bị chậm trễ cũng khoảng một giờ.


Khi thu dọn xong đồ đạc xuống núi, Lâm Vô Ngung không nói được mấy câu, im lặng cúi đầu đi đường.


Mấy câu này còn là Đinh Tễ ở bên cạnh anh giữa đường hỏi xin anh một thanh kẹo, sau đó lại cầm cỏ ngứa chọc anh một lần, anh mới nói ra.


“Tôi chưa đói, cậu đã đói rồi?”


“Trẻ con.”


“Nhìn đường cẩn thận không ngã, tiền nợ tôi cộng thêm tiền máy bay hỏng, cậu phải trả tới khi tốt nghiệp đại học.”


Sau khi lên xe Lâm Vô Ngung nói với anh Bôn một câu: “Anh đưa Tiểu Đinh về nhà trước…”


“Đưa cậu về trước,” Đinh Tễ nói, “Đưa tôi về phải đi đường vòng.”


“Được rồi.” Lâm Vô Ngung không khách khí với cậu nữa.


Tới dưới khu nhà, Lâm Vô Ngung tay không xuống xe, tất cả thiết bị đều để Đinh Tễ mang về nhà ông bà nội.


Khi đi ra khỏi thang máy, anh mới nhớ ra là không cầm chìa khóa nhà.


Khi còn nhỏ có đôi khi anh cũng sẽ quên mang chìa khóa, mỗi lần về nhà đều sẽ bị nghiêm khắc dạy bảo, nhiều năm sau này, anh chưa từng quên mang.


Hôm nay thực sự là không muốn về nhà.


Anh thở dài một hơi, ấn chuông cửa.


Bố anh mở cửa cho anh, khi nhìn thấy anh vẻ mặt ông có chút không vui: “Tham kiếm tiền thế cơ à.”


“Mẹ con đâu?” Lâm Vô Ngung nhìn phòng khách, không thấy mẹ anh.


“Đang nằm trên giường nghỉ ngơi.” Bố anh nói.


“Mẹ ngủ rồi?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Lúc này mà bà ấy có thể ngủ được sao?” Bố anh áp thấp giọng.


Lâm Vô Ngung không nói gì, đi vào trong phòng ngủ của bố mẹ, nhìn thấy mẹ anh đang dựa vào đầu giường ngồi ngây ngốc, mắt sưng đỏ, vành mắt vẫn còn nước.


“Mẹ.” Anh đi qua đó, sau khi gọi một tiếng rồi không biết nên nói gì.


Anh có thể nói chuyện trong bất cứ trường hợp nào mà không hề nói lắp, chỉ khi đối diện với bố mẹ, anh thường thường không tìm được nội dung để nói.


“Bố con lại nổi nóng với con phải không?” Mẹ anh quay đầu nhìn anh.


Câu nói này khiến cho Lâm Vô Ngung giật mình sửng sốt.


Trong trí nhớ của anh, mẹ anh chưa bao giờ nói với anh như vậy.


“Mấy ngày nay con bận lắm à?” Mẹ anh lại hỏi, “Nhận được việc rồi?”


Lâm Vô Ngung vô cùng không quen ngữ điệu dịu dàng này của bà, cũng vô cùng không thích ứng được với nội dung nói chuyện như mẹ con thông thường này, nhưng trong kinh ngạc vẫn cảm thấy mũi mình chua xót.


“Không, mấy ngày nay con không có việc gì.” Giọng của anh có chút không ổn định. “Sau khi điền nguyện vọng xong mới có việc khác để làm.”


“Vậy con có thể đi một chuyến không?” Mẹ anh đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, “Con định báo danh trường H có đúng không, có thời gian có thể đi xem hoàn cảnh trường học trước… “


“Sao vậy mẹ?” Lâm Vô Ngung sửng sốt, toàn thân đột nhiên cứng đờ.


Rất nhiều năm nay, anh với bố mẹ hoàn toàn không có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào, mẹ anh đột nhiên túm lấy anh, anh cảm thấy như mình sắp không thở nổi.


“Con nhìn bức ảnh này đi, thực sự là anh con.” Mẹ anh vừa nói vừa khóc lên, lấy từ dưới gối ra một bức ảnh, liều mạng nhét vào tay anh, “Chắc chắn là anh con, Vô Ngung à, con đi xem thử đi, con giúp bố mẹ đi xem… mẹ thật sự sợ trước khi chết không thể nhìn thấy anh con… “


~~~~~~~~~~~~~~~~~


Chương 28


Về mấy chiếc máy bay không người lái của Lâm Vô Ngung:


Phương tiện bay không người lái hay Máy bay không người lái, viết tắt tiếng Anh là UAV (Unmanned aerial vehicle) là tên gọi chỉ chung cho các loại máy bay mà không có người lái ở buồng lái, hoạt động tự lập và thường được điều khiển từ xa từ trung tâm hay máy điều khiển. Theo sự phát triển công nghệ hiện có các dạng UAV:


1. Máy bay theo nghĩa truyền thống được trang bị hệ thống điều khiển và lái tự động, được gọi là UAS (unmanned aircraft system), xuất hiện từ những năm 1950 và đã từng phục vụ việc do thám và trinh sát chiến trường. Loại tổ hợp máy bay này có khả năng tự động hóa các hoạt động của máy bay cao, không đòi hỏi những trang thiết bị hàng không đặc chủng, giá thành khai thác sử dụng và bảo trì hệ thống để phục vụ lâu dài rẻ, trong quân sự loại máy bay này có đặc tính tấn công chớp nhoáng.


2. Phương tiện bay kiểu mới, được chế tạo rất đa dạng, có kích thước và công suất động cơ nhỏ đến trung bình, được gọi là drone.


3. Các drone có lắp camera để quan sát, và thường được gọi là flycam. Để thuận tiện điều khiển thao tác thì drone có nhiều cánh quạt, thường là 4. (Nguồn: Wikipedia)


Lâm Vô Ngung chơi cả loại 2,3 nên mình để chung là máy bay không người lái, bản gốc cũng không phân biệt mà chỉ để 无人机。


Cái gậy mà Lâm Vô Ngung mà Đinh Tễ ngồi nó tương tự thế này.