Kiêu Ngạo

Kiêu Ngạo - Chương 18





Khi đi ra khỏi cổng bệnh viện, Đinh Tễ còn cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó mới dẫn Lâm Vô Ngung tới một quán cà phê bên đường đối diện.


“Khoảng thời gian này có phải cậu thường xuyên thức đêm không,” Lâm Vô Ngung xách một chiếc đèn đuổi muỗi bên cạnh quầy thu ngân tới đặt lên trên bàn hai người, “Cảm giác như gầy đi.”


“Vậy sao?” Đinh Tễ vuốt mặt mình, lại thở dài, “Mẹ tôi cũng không nhìn ra.”


“Tôi không phải là mẹ cậu.” Lâm Vô Ngung nói.


“Cậu muốn làm sao.” Đinh Tễ nói.


“Không, tôi thực sự không muốn.” Lâm Vô Ngung nhận lấy thực đơn nhân viên phục vụ đưa qua, còn chưa mở ra đã bị Đinh Tễ lấy đi.


“Đã nói rồi, tôi mời cậu, cậu tích cực như vậy làm gì,” Đinh Tễ nói, “Ăn gì, uống gì?”


Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ nhìn cậu.


“Không cần tranh với tôi, cậu mời tôi ăn nướng uống rượu, tôi mời cậu ăn khuya, rất bình thường.” Đinh Tễ nói.


“Tôi không tranh với cậu, cậu không đưa thực đơn cho tôi sao tôi biết có gì ăn uống được?” Lâm Vô Ngung nói.


“… Ồ.” Đinh Tễ đặt thực đơn lại lên mặt bàn.


Đây là một quán cà phê nhỏ chẳng có gì đặc sắc, nhìn qua trang hoàng cũng tầm tầm tuổi bọn họ, Lâm Vô Ngung nhìn thực đơn, tùy tiện gọi hai cái bánh ngọt, một cái bánh bao và một ly cà phê.


“Tôi muốn một cốc sữa bò nóng.” Đinh Tễ nói.


Nhân viên phục vụ mang cho bọn họ hai cốc nước chanh sau đó đi ra.


“Cậu không ăn gì sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Tôi thực sự không có dạ dày tốt như vậy.” Đinh Tễ nói, “Tôi cũng phục cậu rồi, cậu mở một chuyên mục, tôi ăn không béo thế nào.”


“Vậy cậu đi mở một chuyên mục.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi ve sầu thoát xác thế nào.”


“Cậu nói ban nãy sao?” Đinh Tễ cười lên, “Cũng không phải là thoát xác, Lão Lục quen tôi, bọn họ tát Lão Lục hai cái là cậu ta có thể khai ra tên của tôi.”


“Sẽ gây phiền phức cho cậu sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.


“Có lẽ là không, Lão Lục không thể nói là cậu ta gọi tôi tới, cậu ta không dám, vậy tôi chỉ đi ngang qua đường trúng một gậy liền chạy, bạn của tôi cũng tự dưng bị đánh, tôi còn chưa tìm bọn họ gây phiền phức, bọn họ dám tìm tôi sao,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Còn nữa, tôi ở đâu, tôi học trường nào, bọn họ đều không biết.”


“Có lẽ bọn họ đều không biết cậu còn đi học?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.


Đinh Tễ không nói gì, chỉ cười vui vẻ.


“Càng không biết cậu đạt hạng nhất toàn khóa của trường cấp ba đẳng cấp thứ hai?” Lâm Vô Ngung nói.


“Này! Đợi đã!” Đinh Tễ lập tức ngồi thẳng dậy, “Trường ai đẳng cấp thứ hai? Trung học phụ thuộc hạng nhất sao? Ai đồng ý?”


“Toàn thể giáo viên học sinh của Trung học phụ thuộc.” Lâm Vô Ngung cũng cười.


“Vậy toàn thể giáo viên học sinh của Tam Trung cũng cảm thấy Tam Trung hạng nhất, các cậu đã được sự đồng ý của toàn thể giáo viên học sinh Tam Trung chưa?” Đinh Tễ trừng mắt.


“Sự thực nói lên,” Lâm Vô Ngung uống một ngụm nước chanh, “Hạng một là tôi, hạng hai là bạn ký túc xá hàng xóm của tôi, hạng ba mới là vị…của Tam Trung các cậu.”


“Bán dưa hấu.” Đinh Tễ gật đầu.


Lâm Vô Ngung cười không ngừng, may là anh đã nuốt nước xuống rồi.


Anh vừa cười vừa nhìn chằm chằm Đinh Tễ một lát: “Thật đấy, tôi lớn thế này rồi, lần đầu tiên nhìn nhầm người khác tới mức độ này… cậu tên là Đinh Tễ thật hả?”


“Cậu đợi đấy,” Đinh Tễ đứng lên, chỉ vào anh, “Cậu ngồi đây đợi tôi, tôi lấy bài thi của tôi cho cậu… “


“Đừng, đừng, đừng,” Lâm Vô Ngung cười đứng dậy ấn cậu ngồi xuống ghế, “Tôi nói sai rồi.”


“Tôi có phải Đinh Tễ hay không?” Đinh Tễ lại chỉ bản thân.


“Phải.” Lâm Vô Ngung chân thành trả lời.


“Thấy cậu hôm nay vì tôi mà tự dưng bị thương, tôi không so đo với cậu… kỳ thực tôi cũng muốn hỏi cậu,” Đinh Tễ chống khuỷu tay lên bàn, sáp lại trước mặt anh, “Thành tích của cậu vĩnh viễn hạng nhất, nếu như hạng hai thì chính là do thầy cô chấm sai bài thi, nhà cậu vẫn có thái độ… như vậy với cậu sao?”


“Ừ,” Lâm Vô Ngung nói, “Bọn họ cảm thấy Lâm Trạm chắc chắn giỏi hơn tôi, cho dù là chuyện gì, cho dù là tôi đạt được trình độ thế nào, Lâm Trạm đều sẽ giỏi hơn tôi.”


“Vậy Lâm Trạm là quái vật thế nào,” Đinh Tễ vẻ mặt không vui, “Anh cậu bỏ đi năm bao nhiêu tuổi, chưa tốt nghiệp cấp hai thôi nhỉ? Người còn chưa từng tham gia thi vào cấp ba, có gì mà giỏi hơn cậu chứ?”


Lâm Vô Ngung cười cười không nói gì.


Anh cũng đã từng có nghi ngờ không thoải mái này, hơn nữa từng nói ra một lần.


Nhưng bố mẹ anh gần như đã hỏng mất phản ứng đau khổ, làm cho anh có chút hối hận, từ sau lần đó, anh cũng không tự hỏi vấn đề trẻ con ấy nữa.


“Cậu có hận anh ta không?” Đinh Tễ hỏi.


“Ai?” Lâm Vô Ngung dừng mạch suy nghĩ.


“Anh cậu ấy,” Đinh Tễ nói, “Luôn bị so sánh còn luôn bị cho rằng không thể so sánh nổi, liệu có không vui hay không?”


“Đâu chỉ không vui,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Đã từng có một khoảng thời gian, tôi vô cùng nghi ngờ bản thân, có phải tôi thực sự là một thằng ngốc hay không… mẹ bạn cùng bàn tiểu học của tôi là bác sĩ, tôi còn xin cô ấy kiểm tra chỉ số thông minh cho tôi.




“Đậu,” Đinh Tễ cau mày, “Đo được bao nhiêu?”


“Không nhớ rõ nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi chỉ muốn một kết luận tương đối khoa học.”


“Tiểu học mà cậu đã có khái niệm này rồi không thể là thằng ngốc được không, đứa trẻ thông minh bình thường cũng không nghĩ tới mức này,” Đinh Tễ nhíu mày, “Kết luận gì?”


“Tôi rất thông minh,” Lâm Vô Ngung cười lên, “Còn có thể có kết luận khác sao?”


“Ôi trời ông anh của tôi ơi! Từ trước tới giờ quả thật tôi chưa bao giờ nhìn thấy người kiêu ngạo như cậu… nhưng không thể nào ghét được.” Đinh Tễ dựa lại vào ghế, “Từ đó trở đi mà cậu bắt đầu kiêu ngạo thế này phải không?”


“Cũng gần như thế,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Tôi nói chuyện này với Lâm Trạm, anh ấy nói…”


Lâm Vô Ngung đột nhiên dừng lại.


Từ trước tới giờ cậu chưa từng nhắc tới Lâm Trạm với bất cứ ai, lại càng không nói chi tiết như vậy.


“Nói cái gì?”Đinh Tễ chọc chọc tay anh.


“Anh ấy nói, nếu như tôi thực sự cảm thấy mình là một thằng ngốc, sẽ không cần kết luận nữa.” Lâm Vô Ngung nói.


“Rất có lý.” Đinh Tễ nói.


“Đúng vậy, tôi vừa nghĩ, là như thế, tôi cảm thấy kỳ thực bản thân mình cũng rất thông minh, cho nên… ” Lâm Vô Ngung im lặng một hồi.


“Cho nên cậu thông suốt luôn,” Đinh Tễ nói, “Học sinh tiểu học có thể giác ngộ thế này… “


“Cho nên tôi mới kiêu ngạo như vậy.” Lâm Vô Ngung nói.


“Đậu.” Đinh Tễ sững sờ, “Tôi còn chuẩn bị giúp cậu chuyển biến cảm xúc đây!”


“Không phải cảm xúc của tôi chuyển biến rất đúng sao?” Lâm Vô Ngung nói.


“Tôi còn tưởng rằng cậu sắp khóc, còn muốn tìm giúp cậu một nơi để khóc,” Đinh Tễ nói, “Dù sao trước đây tôi cũng chưa từng nói mấy chuyện thế này với người khác.”


Lâm Vô Ngung không nói gì, nhìn Đinh Tễ híp mắt lại.


“Không phải tính, mà là quan sát được.” Đinh Tễ cong khóe môi, “Có phục hay không.”


Lâm Vô Ngung cũng cong khóe môi: “Quan sát tôi cẩn thận như vậy có phải là… “


Đinh Tễ thấp giọng nói: “Cậu nói những điều này với tôi có phải là… “


“Cậu để ý lời tôi nói sao.” Ngón tay Lâm Vô Ngung nhẹ nhàng gõ lên bàn mấy cái.


“Đậu má,” Đinh Tễ sửng sốt, “Nguy hiểm thật.”


Lâm Vô Ngung trước giờ chưa từng không làm việc gì giống như đêm nay, chỉ ăn cơm, uống rượu, ăn đêm, nói chuyện với người ta… ồ còn cả chạy đêm nữa.


Anh rất nhiều bạn, nhưng có thể để cho anh lãng phí thời gian cả một buổi tối để làm việc này, căn bản không có.


Thật ra Hứa Thiên Bác có thể, nhưng so với việc chơi bên ngoài, Hứa Thiên Bác càng thích ở ký túc xá chơi game hơn.


Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ, cũng không biết tại sao mình lại bằng lòng lãng phí thời gian với cậu, còn lãng phí vui vẻ như vậy.


Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, hai người bọn họ cũng không ai về nhà nấy mà đi dọc theo con đường xung quanh bệnh viện nói chuyện.


“Tôi biết đi biết nói vô cùng sớm, khi hơi lớn một chút cũng không ai dạy, chỉ biết đếm thôi, số dương số âm đều được, sau đó biết mặt chữ, tính toán, đều vừa học là biết, ông tôi nói, không cần dạy lần thứ hai,” Đinh Tễ cúi đầu, đá một viên đá, bước đi chầm chậm, “Từ lúc đó trở đi mọi người đều nói tôi là thần đồng nhỏ, ban đầu tôi còn rất đắc ý.”


“Vốn nên đắc ý.” Lâm Vô Ngung nói.


“Sau đó họ hàng khác của tôi, còn có cả hàng xóm,” Đinh Tễ nói, “Bắt đầu nói, sau này chắc chắn có tiền đồ, cho bố mẹ thành tích tốt, mang lại thể diện cho ông bà, gen di truyền của cháu tốt biết bao… BLABLABLABLA…ông bà tôi cũng từng nói những lời thế này, còn có cả cô út… “


Đinh Tễ cau mày nhìn anh: “Cậu có hiểu cảm giác này không? Đặc biệt đáng sợ, khi tôi học lớp một đã nằm mơ, mơ thấy tôi thi ngữ văn không được một trăm điểm, sợ tới khóc.”


Hiểu.


Tuy rằng không trải qua áp lực giống như vậy, nhưng từ vẻ mặt hiện tại của Đinh Tễ cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của bạn nhỏ Đinh Tễ lúc ấy.


Anh vươn tay vỗ vỗ vai Đinh Tễ.


“Tới năm lớp ba tôi không ổn rồi, học một vài thứ không hiểu tôi sẽ căng thẳng, tôi không phải là thần đồng nhỏ sao?” Đinh Tễ lại thở dài, “Sau đó tôi… thời kỳ phản nghịch của tôi có phải hơi sớm hay không, dù sao lúc ấy tôi rất phản cảm người khác nói tôi thông minh, gọi tôi là thần đồng nhỏ, hơn nữa tôi còn không nghĩ ra, tại sao tôi phải chịu lấy thành tích tốt, mang lại mặt mũi cho những người mà tôi không quen, tôi gào hét với ông bà nội, còn ném đồ, ném xong còn ốm một trận.”


“Có phải là gạch những từ hồi ấy viết lên sách đi?” Lâm Vô Ngung cười cười.


“Hả,” Đinh Tễ dụi dụi mũi, “Dù sao ông bà nội và cô út đều bị dọa một trận, tới bây giờ cũng luôn thuận theo tôi, không bao giờ khen tôi thông minh nữa.”


“Tại sao nghe lại kỳ quái như vậy.” Lâm Vô Ngung cười rất lâu.


“Nhưng mà,” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh, “Lời mà hôm nay cậu nói, tôi sẽ nhớ kỹ.”


“Ừ.” Lâm Vô Ngung ngừng tươi cười.


“Tôi nghiêm túc.” Đinh Tễ nói, “Lúc ấy tôi rất cảm động, thiếu chút nữa là khóc.”


“Có phải cậu thường xuyên khóc không?” Lâm Vô Ngung hỏi.



“Đúng.” Đinh Tễ thừa nhận chẳng hề do dự, “Bà nội tôi nói đây là chuyện tốt, nhịn không khóc dễ nghẹn to mặt.”


Lâm Vô Ngung nghẹn lời.


Khi quay lại cổng bệnh viện, Lâm Vô Ngung không nhìn thời gian cũng biết bây giờ đã nửa đêm rồi.


“Tôi có câu hỏi ngại nói ra.” Đinh Tễ nói.


“Cậu còn không ngại hỏi tôi có ý gì với cậu không,” Lâm Vô Ngung nói, “Còn có chuyện gì mà cậu ngại không dám hỏi.”


Đinh Tễ cười cười xua tay: “Tôi chỉ muốn hỏi, bây giờ cậu về ký túc còn vào cổng được không?”


“Lần trước có một bán tiên nói với tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Không có trường học nào không thể trèo tường, cũng không có trường học nào mà không thể trèo vào được.”


“Tôi từng nói vậy?” Đinh Tễ nhíu mày.


“Không sai một chữ.” Lâm Vô Ngung nói.


“Vậy cậu… về trèo tường?” Đinh Tễ hỏi.


“Không,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu cho tôi mượn bài tập hoặc đề luyện tập hoặc thứ gì đó đi, tôi tìm một chỗ đọc sách.”


“Tới đây.” Đinh Tễ nghiêng đầu.


Đinh Tễ trước giờ chưa từng ôn tập với người khác, khi cậu học bài có rất nhiều tật xấu, có đôi khi Thạch Hướng Dương ở bên cạnh ho khan một tiếng cũng có thể làm cho cậu thất thần mất mấy phút.


Nhưng hôm nay khi cậu ngồi mặt đối mặt với Lâm Vô Ngung trên chiếc ghế cuối cùng của hành lang bệnh viện, sự tập trung lại vô cùng khác thường.


Không biết có phải là vì bị kích thích hay không.


Bời vì cậu phát hiện Lâm Vô Ngung chỉ cần một giây đã đi vào trạng thái học tập, lấy kính ra đeo lên, giây thứ ba cậu nói chuyện, Lâm Vô Ngung đã không nghe thấy gì nữa.


Sức chú ý kinh người này khiến cho cậu vô cùng ngưỡng mộ.


Cũng rất nguy hiểm.


Lúc này phải có người tới đây, đập Lâm Vô Ngung mấy gậy thì chắc cậu ta mới tỉnh lại được nhỉ….


Cậu hít một hơi thật sâu, cúi đầu làm đề.


Hai tiếng đồng hồ sau, Đinh Tễ toàn thân đau nhức nên dừng ôn tập, đứng dậy hoạt động một chút.


Lâm Vô Ngung vẫn duy trì tư thế lúc trước, cúi đầu đọc sách.


“Cậu hoạt động một chút đi,” Đinh Tễ đi qua, “Lâm Vô Ngung, hoạt động một chút, xương cổ sắp có vấn đề rồi….”


Cậu vươn tay huơ huơ trước mặt Lâm Vô Ngung, Lâm Vô Ngung vẫn không nhúc nhích.


“Hả?” Cậu cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn mặt Lâm Vô Ngung, “Đậu má!”


Cậu giật mình phát hiện, không ngờ Lâm Vô Ngung lại đang ngủ.


“Cậu… Lâm Vô Ngung cậu đang xỉ nhục tôi!” Đinh Tễ dùng ngón tay chọc chọc lên vai Lâm Vô Ngung vài cái, “Thái độ học tập này của cậu mà thi thử lần ba lại có thể đạt 732 điểm?”


“Hả?” Lâm Vô Ngung ngẩng đầu, vẻ mặt mơ màng đẩy đẩy kính, qua một lát mới nói, “Mấy giờ rồi?”


“Ba rưỡi rồi,” Đinh Tễ nhìn điện thoại, “Cậu ngủ bao lâu rồi?”


“Không biết,” Lâm Vô Ngung giở sách trong tay, “Có lẽ là tôi học được ba trang? Ngủ quên mất.”


“Tôi vẫn luôn làm đề!” Đinh Tễ áp thấp giọng, “Cậu đang xỉ nhục tôi đấy cậu có biết không! Tôi cho rằng cậu đang ôn tập! Tôi còn đặc biệt khích lệ cậu!”


“Vậy hay là cậu cũng xỉ nhục tôi một chút,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ngủ một lát, tôi làm đề.”


“Cút đi!” Đinh Tễ không nhịn cười nổi, “Có phải cậu mệt rồi không, tôi dẫn cậu đi tìm chỗ nằm một lát.”


“Phòng để xác?” Lâm Vô Ngung đứng dậy.


“Cậu có bệnh à!” Bên tai Đinh Tễ đột nhiên vang lên các loại bối cảnh phim kinh dị, bởi vì không dám nhìn nhưng lại rất tò mò nên chỉ dám nghe. Cậu chống tay sau hông vặn mấy cái.


“Bệnh viện mà, chỉ có giường bệnh, tôi cũng không phải là bệnh nhân… ” Lâm Vô Ngung nói.


“Cậu cũng không phải là người chết!” Đinh Tễ trừng mắt nhìn cậu, “Đi.”


Lâm Vô Ngung nhìn cậu, đi từ khu phòng bệnh vòng qua cửa chính bệnh viện, sảnh đăng kí có xếp mấy cái ghế mát xa.


Lúc này là nửa đêm, cho nên ghế mát xa đều trống.


“Sao nào, không tồi chứ.” Đinh Tễ vui vẻ qua quét mã, “Tới đây, tôi mời, xoa bóp nửa tiếng rồi ngủ hai tiếng đi.”


“Được.” Lâm Vô Ngung cười đi qua đó ngồi xuống.


Đinh Tễ vẻ mặt thích ý nằm ở ghế bên cạnh, còn lẩm bẩm: “Ôi ôi ôi… kẹp cánh tay của tôi, a a a… cẳng chân của tôi cũng bị chen vỡ rồi…”


“Làm sao tôi ngủ được đây?” Lâm Vô Ngung hỏi.



“Cậu ngủ không sâu như vậy hả?” Đinh Tễ quay đầu, hai miếng bọt biển ép lên mặt cậu có chút biến dạng, “Bây giờ tôi nói chuyện là vì sợ nhắm mắt một cái là ngủ luôn.”


“Đùa đấy à, không phải chúng ta đến để ngủ sao?” Lâm Vô Ngung nói.


“Tôi là chủ mời khách,” Đinh Tễ nói, “Tôi phải đợi khách ngủ rồi thì mới có thể ngủ.”


“Tôi ngủ rồi.” Lâm Vô Ngung lập tức điều chỉnh tư thế một chút, nhắm mắt lại.


“Ngủ ngon.” Đinh Tễ nói.


“Ngủ ngon.” Lâm Vô Ngung nhắm mắt trả lời.


Đây là lần đầu tiên trong đời anh ngủ ở một nơi kỳ quái thế này, có lẽ vì quá mệt, Lâm Vô Ngung còn ngủ rất ngon.


Buổi sáng khi thức giấc anh mất nửa ngày mới tỉnh táo lại, nhận ra bản thân đang ở đâu.


Ghế ở xung quanh cũng đã có rất nhiều người đang ngồi, đều là xếp hàng khám bệnh, chỉ có hai người là anh và Đinh Tễ nghiêm túc ngủ ở đây.


Lâm Vô Ngung nhìn sang bên cạnh, phát hiện người đang ngồi trên ghế mát xa không phải là Đinh Tễ, anh vội vàng đứng dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Tễ, điện thoại rung lên nói với anh đã hết pin rồi.


Anh lại nhìn đồng hồ trên tường, vẫn ổn, chưa tới bảy giờ.


“Chào buổi sáng ông anh.” Đằng sau truyền tới giọng nói của Đinh Tễ.


“Chào buổi sáng.” Lâm Vô Ngung xoay người.


“Rửa mặt qua qua đi, cậu về trường rồi rửa lại sau.” Đinh Tễ đưa cho anh một túi nước súc miệng du lịch cùng một bọc khăn ướt, thậm chí còn cầm cho anh một hộp sạc dùng chung, “Nhớ phải trả lại đấy!”


Tam Trung và Trung học phụ thuộc không chung hướng, đi tới đường giao bên ngoài bệnh viện, Đinh Tễ đi thẳng, Lâm Vô Ngung rẽ phải.


Đoạn đường này không dài, cũng chỉ có mấy phút, Lâm Vô Ngung đi rất thoải mái.


Sáng sớm, gió nhẹ, ánh sáng nhạt, đường phố vừa mới thức giấc.


“Bình thường tôi đi học có một mình,” Đinh Tễ duỗi eo, “Hôm nay đi chung với cậu, có cảm giác như trở lại thời tiểu học, ông nội của tôi đưa tôi tới trường.”


Lâm Vô Ngung nhìn cậu một cái: “Cậu không để ý vai vế à.”


Đinh Tễ cười cười, khi đi tới đường giao cậu vẫy tay với anh: “Đi nhé.”


“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.


Sau khi xoay người sang bên phải đi được mấy bước, anh lại quay đầu.


Đinh Tễ đã sang đường, vừa lấy điện thoại ra vừa bước về phía trước.


Lâm Vô Ngung nhìn mấy giây, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, suýt chút nữa là đâm phải một chị đi ở đằng trước.


Chị gái không vui trừng mắt nhìn anh: “Nhìn đường đi!”


“Vâng ạ.” Lâm Vô Ngung nói.


Sáng sớm đã có một cuộc gọi nhỡ của Lưu Kim Bằng, Đinh Tễ muốn tới trường học mới gọi lại cho cậu ta, nhưng vừa mới qua đường, Lưu Kim Bằng đã gọi tới một cuộc nữa.


“Mày đang ở đâu?” Lưu Kim Bằng đầu bên kia nhanh chóng nói.


“Đang tới trường, tao còn có thể ở đâu?” Đinh Tễ nhìn xung quanh, ngữ điệu của Lưu Kim Bằng có chút vội vàng, điều này khiến cho cậu vô cùng cảnh giác.


“Lão Lục đang thăm dò tin của mày, có chuyện gì thế?” Lưu Kim Bằng hỏi.


Đinh Tễ dừng lại: “Tao tới trường rồi nói với mày sau.”


“Thời gian này đừng đi quảng trường nhỏ nữa.” Lưu Kim Bằng nói, “Sắp thi rồi, tránh một chút.”


“Ừ.” Đinh Tễ kết thúc cuộc gọi, tiếp tục đi về phía trước, gọi một chiếc xe bên đường, đi thẳng tới trường.


Khi ngồi vào trong xe, điện thoại vang lên một tiếng.


Là tin nhắn của Lâm Vô Ngung gửi tới, cậu cười lên, mở ra.


– Ngày nào cậu cũng ngủ trên ghế mát xa?


Đinh Tễ vui vẻ cười ra tiếng.


– Sao nào, tôi thích kiểu thu phí cao như vậy đấy.


– Tôi vừa phát hiện ra eo có hơi mỏi, ngày nào cậu cũng ngủ như vậy không tốt cho cơ thể.


– Cậu ngốc đấy à! Bình thường tôi ngủ trong phòng bệnh của bà nội, có giường gấp nhỏ có thể trải phẳng!


– … Ồ. Vậy chào buổi sáng.


– Chào buổi sáng.