[Đam Mỹ] Che Dấu

[Đam Mỹ] Che Dấu - Chương 6





Tạ Lệ là người làm việc không thích dây dưa dài dòng, khi đối mặt vấn đề anh nhanh chóng đưa ra quyết định, một khi đã quyết định, thì thái độ làm việc luôn kiên định.


Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt, nhưng buổi tối hôm nay dời vào phòng giam chung với Thường Tiểu Gia tâm tình anh lập tức được thả lỏng.


Anh trải giường xong vừa đúng lúc tắt đèn, nằm ở trên giường, xoay người vào vách tường, rất nhanh đã buồn ngủ.


Nhưng ngủ chưa được bao lâu thì Tạ Lệ cảm giác có người leo lên giường của mình, anh lập tức tỉnh lại.


Tắt đèn nhưng phòng cũng không quá tối, ở bên ngoài cửa sổ, sân luyện tập và tường vây đều mở đèn suốt đêm. Ánh đèn chiếu vào cửa sổ sáng khắp phòng, có thể thấy rõ từng gương mặt phạm nhân trên giường.


Ở thời gian này, địa điểm này, người bò lên giường anh chỉ có một. Tạ Lệ mở mắt ra nhìn vách tường, lại duy trì tư thế nằm nghiêng không nhúc nhích, mãi đến khi Thường Tiểu Gia từ phía sau ôm eo anh.


Tay Thường Tiểu Gia mềm mại hơi lạnh, luồn vào vạt áo tù của Tạ Lệ, áp sát cơ bụng Tạ Lệ.


Tạ Lệ phát hiện thân nhiệt của Thường Tiểu Gia thấp hơn mình một ít, làm anh nhịn không được nghĩ, nguyên nhân liên quan đến lời đồn từ nhỏ sức khỏe của Thường Tiểu Gia đã không tốt.


Thường Tiểu Gia nói bên tai Tạ Lệ: “Có phải anh nên cám ơn tôi một câu?”


Tạ Lệ không nói gì, anh nghe phòng giam cũng không hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng ngáy vang lên. Những người khác vẫn chưa ngủ, có lẽ không động đậy nằm trên giường nghe động tĩnh của hai người bên này.


Thường Tiểu Gia không có được câu trả lời cũng không vội vã, cậu như một đứa trẻ dùng tay chơi leo núi. Hai ngón tay dán vào bụng dưới Tạ Lệ chầm chậm di chuyển, mãi cho đến trước ngực, ngón tay nắm một điểm nhỏ trước ngực.


Tạ Lệ không nhịn được duỗi tay nắm lấy tay cậu, quay người về phía cậu, nói: “Muốn tôi cám ơn cậu cái gì?”


Thường Tiểu Gia cười mà không cười, nhẹ giọng nói: “Nếu như không phải tôi, bây giờ anh đã đến phòng giam của Đại Hào.”


Tạ Lệ không nói gì.


Dưới thân là một chiếc giường đơn, hai người thanh niên mặt đối mặt nằm cùng nhau, khoảng cách tất nhiên là rất gần.


Thường Tiểu Gia nhẹ nhàng thở ở trước mắt Tạ Lệ, tầm mắt của Tạ Lệ bị đôi mắt cậu chiếm cứ.


“Hai ngày nay anh bị điên à!” Thường Tiểu Gia nói.


Tạ Lệ hỏi cậu: “Làm sao?”



Thường Tiểu Gia hỏi: “Vì sao trêu chọc Đại Hào?”


Tạ Lệ ngữ khí bình tĩnh: “Là hắn trêu chọc tôi.”


Thường Tiểu Gia hừ cười một tiếng, cậu rút tay ra khỏi tay Tạ Lệ, lại muốn sờ mặt Tạ Lệ.


Kết quả Tạ Lệ lần thứ hai giữ tay cậu lại, hơn nữa dùng một cái tay khác bóp cổ của cậu: “Không nên đụng tôi!”


Thường Tiểu Gia nhìn anh.


Tạ Lệ lạnh lùng nói: “Tôi chịu các người đủ rồi!”


Thường Tiểu Gia ho khan một tiếng: “Hung ác cái gì? Buông tôi ra.”


Tạ Lệ buông lỏng tay cậu ra.


Thường Tiểu Gia giơ tay lên sờ sờ cổ mình, hỏi Tạ Lệ: “Cho nên anh muốn thế nào?”


Tạ Lệ muốn thế nào đều không quan trọng, hiện thực đã bày ở trước mặt của anh, anh đã có lựa chọn. Đột nhiên anh nhấc tay, bưng kín miệng Thường Tiểu Gia, canh lúc Thường Tiểu Gia lộ vẻ ngạc nhiên một cái tay khác chui vào trong quần của Thường Tiểu Gia.


Thường Tiểu Gia phát ra một tiếng hít thở, lại bị tay Tạ Lệ bịt miệng.


Tạ Lệ cầm “anh bạn nhỏ” của Thường Tiểu Gia, ánh mắt của anh lại hung ác.


Thường Tiểu Gia nhíu mày bắt đầu giãy dụa, cậu tóm lấy tay Tạ Lệ che miệng mình muốn lấy ra, nhưng Tạ Lệ rất mạnh, vì ngăn cản cậu giãy dụa, nửa người Tạ Lệ đều đè lên người cậu, vững vàng đè cậu dưới thân mình, tay luồn vào trong quần của Thường Tiểu Gia càng ngày càng thô bạo.


Trong chốc lát, Thường Tiểu Gia không giãy giụa, ánh mắt cậu bắt đầu nổi lên lệ quang, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, muốn thở dốc cũng không phát ra được, thân thể cũng khẽ run lên.


Tạ Lệ che miệng Thường Tiểu Gia không cho cậu phát ra âm thanh, nhưng hành động của hai người ở trong hoàn cảnh yên tĩnh vẫn phát ra động tĩnh rõ ràng, những người trong phòng giam có thể nghe rõ ràng.


Thân thể Thường Tiểu Gia càng ngày càng mềm nhũn, cậu cong đầu gối, hai chân vô lực tách ra, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, tóc ướt nhẹp cũng trở nên mềm mại.


Tạ Lệ nhìn đôi mắt Thường Tiểu Gia long lanh nước.


Thường Tiểu Gia cũng nhìn anh, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, hiếm thấy dịu ngoan. Đến cuối cùng, hầu kết Thường Tiểu Gia trượt xuống, hai chân căng thẳng, âm thanh đều bị bàn tay Tạ Lệ chận lại, hóa thành giọng mũi ám muội, cậu nỗ lực dán chặt vào Tạ Lệ, đem trán để trên vai Tạ Lệ, nhắm hai mắt lại.


Tạ Lệ dừng động tác trên tay, một lát sau dùng bàn tay đầy chất lỏng trơn trợt thoa khắp đùi Thường Tiểu Gia, sau đó rút tay ra khỏi quần cậu, đồng thời cũng lấy tay chặn miệng của cậu ra.


Hô hấp Thường Tiểu Gia vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hai mắt cậu ướt át vô thần nhìn Tạ Lệ, mở miệng nói chuyện tiếng nói run rẩy, cậu nói: “Không phải bảo tôi cút sao?”


Ngữ khí Tạ Lệ rất bình tĩnh, anh nói: “Không được ra lệnh cho tôi.”


Thường Tiểu Gia hiếu kỳ nhìn anh, kề sát vào anh, đôi môi kề sát môi anh, khẽ nói: “Không giả vờ nữa sao?”


Lòng Tạ Lệ hơi rung động, ngữ khí lại không thay đổi, anh hỏi: “Giả vờ cái gì?”


Thường Tiểu Gia không trả lời, cậu chỉ nghiêm túc nhìn Tạ Lệ, nhìn rất lâu rồi đột nhiên vươn mình ngồi dậy.


Tạ Lệ nhìn thấy Thường Tiểu Gia ngồi ở bên giường, bóng lưng gầy gò rủ xuống, hai chân để dưới đất rất lâu tìm dép lê, một lúc sau rốt cuộc tìm được. Trong phòng yên tĩnh nghe rõ tiếng dép lê của cậu đi thẳng đến bồn nước gần cửa sổ, sau đó có tiếng nước truyền tới.


Trong chốc lát, Thường Tiểu Gia trở về bên giường. Tạ Lệ cho là cậu sẽ trở lại giường trên, nhưng cậu vẫn nằm trên giường Tạ Lệ, cánh tay mang theo hơi nước lành lạnh ôm lấy eo Tạ Lệ.


Tạ Lệ hỏi cậu: “Không sợ bị cảnh sát trại giam phát hiện?”


Mỗi phòng giam đều có camera quan sát, trước khi tắt đèn cảnh sát phòng quản lí trại giam sẽ kiểm kê nhân số, thế nhưng sau tắt đèn không nhất định mỗi thời khắc để ý động tĩnh mỗi phòng giam. Dù vậy, bị cảnh sát trại giam phát hiện không ở trên giường của mình ngủ cũng bị trừ điểm hành vi nghiêm trọng, điểm này liên quan đến việc giảm nhẹ thời gian thụ án.


Thường Tiểu Gia nhàn nhạt trả lời: “Không sợ.”


Tạ Lệ có chút khó chịu, hai người chen trên một chiếc giường nhỏ làm anh cảm thấy nóng, hơn nữa đối phương là Thường Tiểu Gia, anh vốn rất mệt mỏi lúc này cảm thấy khó có thể ngủ.


Ở trên giường yên tĩnh nằm một lúc, Tạ Lệ hỏi Thường Tiểu Gia: “Cậu ngủ chưa?”


Thường Tiểu Gia trả lời: “Tôi mất ngủ.” Một lúc nữa liền bổ sung một câu: “Mỗi ngày đều mất ngủ.”


Trong lúc nhất thời Tạ Lệ không biết nên trả lời như thế nào.


Thường Tiểu Gia ôm anh chặt hơn nữa, nói: “Anh vỗ lưng cho tôi đi.”


Tạ Lệ nhìn cậu, một cánh tay từ phía dưới cổ cậu đưa tới, một cánh tay khác vòng lấy thân thể của cậu, ôm cậu vào trong lồng ngực của mình. Anh vừa xoa xoa tóc, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.


Thường Tiểu Gia đem mặt kề sát lồng ngực Tạ Lệ, tiếng nói trở nên nhẹ nhàng: “Khi còn bé mẹ tôi dỗ tôi ngủ cũng như vậy.”


Tạ Lệ dùng âm thanh lạnh lẽo cứng rắn nói: “Tôi không phải mẹ cậu.”


Thường Tiểu Gia nói: “Dĩ nhiên không phải, ngực của anh rất cứng.”


Tạ Lệ không phản ứng cậu, thế nhưng tay vẫn không ngừng chậm rãi vỗ nhẹ lưng cậu.


Hai người không nói nữa, trong phòng yên tĩnh lại, một lúc sau Tạ Lệ bắt đầu nghe tiếng ngáy của những người khác lục tục vang lên. Trong nháy mắt cả người anh trống rỗng, không biết mình ở nơi nào, đang làm gì.


Sau đó, Tạ Lệ nghe tiếng hít thở của Thường Tiểu Gia cũng trở nên chầm chậm thâm trầm. Anh dừng động tác, đầu tiên là cúi đầu nhìn xem Thường Tiểu Gia có tỉnh lại không, sau đó buông Thường Tiểu Gia ra, để cậu bằng phẳng nằm ở trên giường.


Thường Tiểu Gia vẫn ngủ say.


Tạ Lệ không có cách nào ôm Thường Tiểu Gia lên giường trên, vì vậy cẩn thận leo xuống giường của mình, bò lên giường trên ngủ.


Anh vừa nằm xuống đã nghe trên giường có mùi sữa tắm của Thường Tiểu Gia, là một loại hương hoa rất thanh đạm. Anh xoay người nằm nghiêng, tìm tòi phía dưới gối đầu nhưng không tìm được thứ gì, anh tìm ở dưới ráp trải giường và phía dưới đệm giường vẫn không có thứ gì.


Tạ Lệ thật sự mệt mỏi, anh nhắm mắt lại, trong nháy mắt liền ngủ thiếp đi.


Sáng hôm sau toàn bộ phạm nhân đều dùng ánh mắt ám muội nhìn Tạ Lệ. Nhưng bị vướng bởi Thường Tiểu Gia, không người nào dám nói với anh cái gì.


Tạ Lệ chỉ coi như không nhìn thấy gì cả.


Đến khi ăn điểm tâm, Tạ Lệ vẫn ngồi đối diện Thường Tiểu Gia, toàn bộ phạm nhân trong nhà ăn đều kinh ngạc thỉnh thoảng nhìn về phía hai người.


Lúc Hồ Mẫn Hâm bưng món ăn ngồi xuống cũng nghi ngờ không thôi, y liếc nhìn Tạ Lệ, rồi cúi đầu làm bộ chuyên tâm lột trứng gà. Ngồi ở bên cạnh y là một người bạn cùng phòng giam, nói khẽ với y: “Đều nói Tạ Lệ đã xong, kết quả anh ta lại bám được Thường Tiểu Gia, không biết Đại Hào trở về sẽ như thế nào?”


Một người khác ngồi đối diện nói: “Các anh nói xem, Đại Hào có trở mặt với Thường Tiểu Gia hay không?”


Những người khác không lên tiếng.


Hồ Mẫn Hâm cũng không nói, làm bộ vô tình hừ một tiếng.